LONG DUYÊN - TẬP 2 - Trang 299

An Thuận vương nín lặng.

Bức vách sáng trước tông miếu đã khôi phục lại, Lạc Việt nhìn lên trời

cao, thấy Chiêu Nguyên đã biến lại thành người đứng trên mây, từ đàng xa
trông lại phía này. Dù không thể tiến vào tông miếu, dù hiện giờ không còn
ai tế bái, Chiêu Nguyên vẫn là hộ mạch thần của Lạc Việt, nhất định sẽ giúp
đỡ hắn.

Nghi thức nghiệm thân chính thức bắt đầu. Bạch công công bưng tới

một cái khay, bên trên có một chén ngọc đầy nước, cùng một cây chủy thủ
tinh xảo đặt trên tấm nệm nhỏ bằng đoạn vàng.

Hòa Thiều cầm lấy chủy thủ, toan cứa vào ngón tay, chợt Phụng Ngô

lên tiếng, "Khoan đã." Đoạn bước tới bưng chén nước lên, "Bệ hạ, để phòng
vạn nhất, chi bằng thay nước trong chén này bằng sương hứng bên ngoài tế
đàn, thế nào?"

Các đời hoàng đế Ứng triều đều tôn sùng huyền đạo, bên ngoài tông

miếu có một pho tượng tiên hạc bằng đồng xanh, miệng ngậm chén đồng
hứng sương dùng để luyện đan.

Tình huống Hòa Thiều lo nhất cuối cùng đã xảy đến. Y đã dùng chút

tiểu xảo vào chén nước này, dù nhỏ một giọt máu người và một giọt máu
lợn vào, cũng có thể hòa lẫn với nhau. Nhưng nếu lúc này y không đồng
tình, ắt sẽ lộ ra sơ hở, đành bình thản đáp, "Có lý lắm, cứ theo lời quốc sư
đi."

Lạc Việt lén liếc thấy vẻ mặt Hòa Thiều, thầm nhủ, lão tử đoán quả

không sai, rõ ràng trong chén nước kia có vấn đề. Hoàng đế thoạt trông đã
biết là người không quen nói dối, lúc khen quốc sư "có lý lắm", mặt đã vàng
như nghệ. Hắn không sao hiểu nổi, Phụng Ngô hiển nhiên biết có Ứng
Trạch và Thương Cảnh ở đây, ải này Lạc Việt hắn ắt sẽ qua được, còn cố

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.