LONG DUYÊN - TẬP 2 - Trang 330

Mộ Luân thở phào nhẹ nhõm, luôn miệng cảm tạ. Lạc Tình cau mày

nhìn về phía Hà lão trượng, "Có điều, vị lão trượng này..."

Hà lão run rẩy đứng thẳng người lên. Lạc Tình lạnh nhạt, "Hai người

trong nhà lão trượng, e rằng chỉ cứu được một."

Hà lão run bắn người lên, khàn giọng hỏi, "Dám hỏi Thánh Cô, tức phụ

và tôn nhi chưa ra đời của lão, có thể cứu được ai?"

Lạc Tình rút nửa tấm khăn trong tay áo ra, hình thêu cá vàng giỡn nước

phía trên đã bị thiêu cháy quá nửa, chỉ còn mấy cánh bèo. Lạc Tình đáp,
"Vốn đã vô sinh, cũng không thể coi là chết yểu."

Hà lão run rẩy lặng đi chốc lát rồi quỳ sụp xuống đất, lê đầu gối về phía

Lạc Tình, "Thánh Cô, cầu xin người cứu tôn nhi lão đi. Nhi tử lão đã qua
đời, chỉ còn trông vào hài nhi trong bụng mẹ này thôi... Cầu xin Thánh Cô
cứu lấy nó, lão... lão xin đem cái mạng già này ra đổi lại."

Đoạn Hà lão nắm lấy vạt áo Lạc Tình vật nài, nhưng bị thôn dân mắng

mỏ lôi ra, lão vừa vùng vẫy vừa khóc lóc, "... Nếu một mạng lão không đủ...
Thì còn mạng lão bà. Còn cả mạng tức phụ lão nữa. Chỉ cần tôn nhi lão
được sống, dù phải đổi mạng toàn gia cũng cam."

Chiêu Nguyên ở bên trong nghe thấy, cũng sinh lòng cảm thông, hỏi

Bạch Chi, "Không cứu được thật ư?"

Bạch Chi hừ mũi, "Vừa rồi ngươi cũng thấy đấy thôi, bên trên bụng nữ

tử đó đầy tử khí, vốn là tử thai trời định, ai mà thay đổi được chứ? Phàm
nhân luôn tham lam vô độ như vậy, có thể cứu được tức phụ lão, lão phải
lấy làm mừng mới đúng. Bởi thế mới không thể cứu nhiều người được, xem
ra quả thật đáng thương mới thỉnh thoảng cứu một người mà thôi. Phàm
nhân lòng tham không đáy, được voi lại muốn đòi cả tiên."

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.