LONG DUYÊN - TẬP 2 - Trang 347

Lạc Việt xoa cằm, "Mười phần chắc đến tám chín là liên quan đến linh

dược." Ngồi trên sườn núi cau mày nhìn xuống Linh Cố thôn bên dưới, hắn
sực nghĩ ra một chuyện, "Đúng rồi, đây là kinh thành."

Chiêu Nguyên vẫn ngơ ngác không hiểu. Lạc Việt lại gõ gõ đầu mình

mấy cái, "Đúng là ngốc", đoạn kéo tay Chiêu Nguyên chỉ xuống núi, "Đệ
xem, đây chính là kinh thành Ứng triều, chỗ đó là hoàng cung."

Chiêu Nguyên nhìn Linh Cố thôn bên dưới, cuối cùng cũng hiểu ra. Phải

rồi, vị trí Linh Cố thôn chính là hoàng cung hiện giờ, nhưng quan sát địa
hình địa mạo, những núi non điệp trùng trải dài trước mặt đây, quả thật
chẳng có gì giống hoàng cung Ứng Kinh.

Lạc Việt nhặt một viên đá vạch vạch lên mặt đất, "Xét theo tuổi Khanh

Dao sư tổ, hiện tại chỉ cách thời điểm Ứng triều khai quốc mấy chục năm,
bất kể Linh Cố thôn suy tàn ra sao, thì chỉ trong mấy chục năm ngắn ngủi,
sông núi nước non quanh đây sao có thể thay đổi nhiều như vậy được?"

Hắn cau mày nhìn về phía Linh Cố thôn, kéo Chiêu Nguyên dậy, "Mau

về thôn đi, ta nghĩ đây chính là chuyện Khanh Dao sư tổ muốn nói với
chúng ta."

Lạc Việt vừa dứt lời, cả đất trời thình lình tối sầm lại, Tiểu Thạch Đầu

đang hái rau bên cạnh cũng biến mất, nháy mắt sau, hắn và Chiêu Nguyên
đã đứng trước cửa nhà Cửu thẩm, nhìn lên trời chỉ thấy ngàn sao lấp lánh,
nhà nhà đỏ đèn đỏ lửa, đã là giữa đêm. Thấy Khanh Dao từ trong nhà đi ra,
Lạc Việt vội níu y lại hỏi, "Khanh Dao huynh đi đâu vậy?"

Khanh Dao cười nhìn hắn, "Tới thần điện chuẩn bị cho cuộc cứu trị tối

nay, hai vị không đi cùng ư?"

Lạc Việt gật đầu, "Dĩ nhiên đi chứ."

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.