LONG DUYÊN - TẬP 2 - Trang 346

Chiêu Nguyên đồng tình với Lạc Việt, nhưng cũng có chút hoang mang.

Như vậy Bạch Chi cũng là mộng ư?

Lạc Việt xách sọt đứng dậy, phủi phủi quần áo, "Có lẽ mấu chốt của câu

chuyện sắp xuất hiện rồi." Hắn dõi mắt nhìn về một hướng nào đó, ở phía
ấy, xa xa dưới gốc cây, Mộ Luân đang cầm tay Lạc Tình nói gì đó. Tiểu
Thạch Đầu quăng cả xẻng đi, chạy bổ tới, miệng gọi to, "Tình tỉ tỉ."

Mộ Luân hoảng hốt buông tay Lạc Tình ra, thấy Lạc Việt và Chiêu

Nguyên bước đến, bèn cười ngượng nghịu, "Hai vị đến khi nào vậy?"

Lạc Việt đáp, "Vừa tới thôi. Sáng sớm không thấy Mộ công tử tại hạ còn

hỏi Bách Lý huynh, thì ra công tử đã ra sau thôn."

Mộ Luân lấy lại vẻ bình thản, "Phải rồi, tại hạ giúp Tình cô nương hái

thuốc, không ngờ vừa rồi cô ấy bị lá cây cứa vào tay. Cũng đến lúc ra về
rồi, chi bằng Lạc thiếu hiệp đi cùng luôn?"

Lạc Việt nhủ thầm, ta đâu có quáng gà mà nhìn không ra, chen vào giữa

hai người làm kỳ đà cản mũi ư? Sau khi khéo léo chối từ, hắn lại tiếp tục đi
hái rau dại cùng Chiêu Nguyên. Chợt Mộ Luân từ đằng sau đuổi tới gọi,
"Lạc thiếu hiệp, đợi đã."

Lạc Việt quay lại, thấy Mộ Luân có vẻ ngập ngừng, muốn nói lại thôi,

"Lạc thiếu hiệp, có chuyện này, tại hạ không yên tâm cho lắm..." Thấy Lạc
Việt im lặng lắng nghe, Mộ Luân lại ngừng hồi lâu, thở dài, "Chà, thôi đi,
có lẽ chỉ là tại hạ lo bò trắng răng." Đoạn nuốt lại lời định nói, cắm đầu đi
thẳng.

Chiêu Nguyên hỏi, "Tối qua tôi nghe thấy phòng bên cạnh đôi co, có

phải bọn Bách Lý Thần định làm chuyện gì với Linh Cố thôn không?"

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.