LONG DUYÊN - TẬP 2 - Trang 365

Bạch Chi thê lương nhìn chăm chăm vào gian nhà, thân hình giữa không

trung thoắt mờ thoắt tỏ, "Không sai, ta chỉ là một mảnh linh hồn sắp tiêu
tán. Ta lưu lại chút thần niệm sau cùng, lết tới đây để kết liễu đứa nhỏ này,
kết thúc cả món nợ oan nghiệt này luôn." Chưa nói dứt câu, vầng sáng
quanh người cô đã bùng lên, hệt như một ngọn lửa rực cháy đến cùng kiệt,
lao thẳng về phía gian nhà.

Thần Thượng lắc mình biến lại nguyên hình, thân hình đột nhiên lớn

bổng lên, há miệng nhả long châu ra, kim quang chói lòa, lao vút về phía
quầng sáng do Bạch Chi hóa thành, đôi bên vừa đâm vào nhau, bạch quang
liền bắn ra tung tóe như sóng lớn vỗ vào bờ đá dựng, từng đốm từng đốm
huỳnh quang nhỏ li ti sáng lấp lánh, rồi từ từ tắt ngấm. Giữa không trung,
chỉ có một mảnh giấy trắng chênh chao rơi xuống, bên trên phác thảo sơ sài
hình một con phụng hoàng đỏ sậm.

Bé gái áo lam cúi xuống nhặt mảnh giấy lên, "A Thượng, hình như cô

ta... biến mất rồi..." Chiêu Nguyên chợt thấy tim nhói lên như bị thứ gì đó
nhọn hoắt đâm phải, một nỗi đau đớn và chua xót chưa từng có trào lên.
Trong nhà, bỗng vang lên tiếng trẻ con khóc oa oa. Cửa phòng bật mở, Hà
lão khom lưng đi ra, quỳ sụp xuống đất, vái tạ trời cao. "Ông trời ơi, cảm tạ
ông phù hộ, cuối cùng tôi cũng có tôn nhi nối dõi tông đường rồi. Tôi biết
mình phạm phải tội nghiệt vạn kiếp bất phục, nhưng tất cả tội lỗi xin cứ báo
ứng lên một mình tôi thôi."

Lạc Việt thấy tay chân lạnh ngắt, siết chặt nắm tay lại.

Thì ra là vậy, thì ra đây chính là lai lịch của hoàng tộc Hòa thị.

Thì ra đây chính là lai lịch tổ tông của Lạc Việt hắn.

Chữ Hà một bên bộ "nhân" một bên chữ "khả" đã biến thành chữ Hòa

một bên bộ "hòa" một bên chữ "khẩu" (cây bên miệng giếng), có lẽ vì đứa

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.