LONG DUYÊN - TẬP 2 - Trang 37

Thái tử cao giọng, "Sao có thể coi là chút việc nhỏ được? Nếu ả Đàm

Đài Dung Nguyệt kia đã cấu kết với Lạc Việt, bản cung lại cưới ả làm phi,
chẳng phải sẽ thành trò cười ư?"

Phụng Đồng trầm ngâm chốc lát, đoạn khoan thai nói, "Chuyện gì cũng

phải có chứng cứ, không thể chỉ nghe lời nói một phía được. Nếu chỉ vì lời
đơm đặt ly gián của một nữ tử mà điện hạ lại trở mặt thành thù với nhạc
phụ, đó mới là trò cười đấy!"

Thái tử giận xanh mặt, trừng trừng nhìn Phụng Đồng hồi lâu, chợt vung

tay áo, hất đổ tất cả ấm trà tách trà trên bàn vỡ tan tành, nghiến răng gằn
giọng, "Tiên sinh, ngươi nên biết rằng tuy An Thuận vương phủ nể ngươi
ba phần, nhưng đây là phủ thái tử, bản cung là thái tử."

Phụng Đồng thong thả đứng dậy, "Thần khuyên ngăn như vậy chỉ là

mong thái tử điện hạ có thể làm một vị Thái tử tốt, tương lai cũng có thể
làm một vị hoàng đế tốt mà thôi. Điện hạ nghe hay không, là do điện hạ
quyết định."

Thái tử tím mặt, đứng giữa căn phòng đầy mảnh vỡ, trừng trừng nhìn

theo bóng Phụng Đồng xa dần.

Chiều hôm đó, thái tử lại đến phủ quốc sư. Gã ngồi trước bàn, hậm hực

bảo Sở Linh quận chúa, "Ngươi kể lại tỉ mỉ cho bản cung nghe chuyện cha
con Đàm Đài có thể có liên quan tới Lạc Việt đi."

Sở Linh quận chúa yếu ớt đáp, "Tất cả những gì thiếp biết đều đã kể cho

điện hạ rồi đấy thôi. Điện hạ, Dung Nguyệt và Đàm Đài thừa tướng nhất
định không cấu kết với loạn đảng đâu. Tuy Dung Nguyệt lén gặp Lạc Việt
một hai lần, nhưng thiếp nghĩ cô ấy chỉ muốn cảm tạ ơn cứu mạng của Lạc
Việt thôi. Cô ấy sắp kết hôn làm thái tử phi rồi, không có chuyện không biết
tự trọng như vậy đâu."

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.