LONG DUYÊN - TẬP 2 - Trang 387

Bóng người mờ mịt cùng dáng hình đã khắc sâu vào ký ức đó lại trỗi

dậy. Ứng Trạch dùng móng vuốt bấu chặt lấy đầu.

Ai? Là ai? Kẻ đó rốt cuộc là ai?

Bốn bức vách cùng mặt đất trong lao phòng lại ầm ầm chấn động.

Thương Cảnh rút Thái Thanh kinh trong ngực ra, tức tốc lật sách, Lạc

Việt vội hỏi, "Ứng Trạch điện hạ có còn nhớ Thiếu Thanh kiếm chăng?"

Ứng Trạch ngẩn ngơ, một bóng kiếm loang loáng vụt qua trước mắt.

Thiếu Thanh kiếm? Thiếu Thanh kiếm là gì?

Thiếu Thanh... Cái tên này nghe quen quen... Sư môn của Khanh Dao

cũng nằm trên một ngọn núi tên gọi Thiếu Thanh...

Không có chữ vàng nào bay ra khỏi Thái Thanh kinh, nhưng chấn động

trong phòng đã dần dần dịu lại. Ứng Trạch từ từ biến thành người, lúc lớn
lúc nhỏ, cuối cùng vẫn là hình dạng một đứa trẻ như thường thấy. Lão vò
đầu bứt tóc, lắc đầu thật mạnh, "Bản tọa... Chỉ có Vân Tung kiếm. Chưa
từng nghe nói tới Thiếu Thanh kiếm."

Nửa đêm canh ba, trời lặng gió, Lâm Tinh đi xuyên tường, nhẹ nhàng

lẻn vào căn phòng trên tầng hai của khách điếm, một bóng đen bên cửa sổ
đập cánh kêu khẹc khẹc mấy tiếng, lập tức, Tôn Bôn từ trên giường nhỏm
dậy, cười nói, "Lâm công chúa đúng giờ quá."

Lâm Tinh hừ mũi, "Ngươi to gan thật, không sợ bị phụng hoàng bám

đuôi ư?"

Tôn Bôn mò mẫm kéo ghế ngồi xuống, "Tôn mỗ tin rằng, dù Lâm công

chúa bị thương, cũng nhất định không để phụng hoàng có cơ hội bám theo."

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.