LONG DUYÊN - TẬP 2 - Trang 433

Lâm Tinh bất giác rùng mình, vội ngoái đầu nhìn về phía kinh thành.

Thấy vậy Tôn Bôn hỏi, "Sao thế?"

Lâm Tinh lắc đầu, "Không có gì, chỉ lo cho bọn Lạc Việt thôi."

Tôn Bôn ghìm cương ngựa, "Thành bại đêm nay rất quan trọng."

Lâm Tinh lạnh lùng, "Có ta ở đây, ngươi sao có thể bại được?"

Tôn Bôn nhướng mày cười, "Phải lắm."

Phía trước loang loáng ánh đao bóng kiếm, trống trận thúc dồn.

Mộ Trinh ngẩn ra một thoáng rồi ngẩng lên trời cười ha hả, "Lạc Việt ơi

Lạc Việt, ngay cả con rồng của ngươi cũng muốn đầu quân cho ta, ngươi
còn si tâm vọng tưởng đối địch với bản cung ư!" Gã tắt hẳn tiếng cười, liếc
nhìn Ứng Trạch, "Được thôi, nếu ngươi có thể giúp ta diệt thiên, bản cung
sẽ phong ngươi làm tiên phong."

Ứng Trạch nghiêm nghị nhìn sang bát quái trận, "Ngươi định diệt thiên

bằng trận pháp này?"

Mộ Trinh chăm chú nhìn chiếc đỉnh đồng như đang mê mải ngắm tạo

vật đẹp nhất thế gian, "Hiện giờ chỉ còn thiếu máu của Lạc Việt thôi."

Mí mắt Ứng Trạch máy động, lão trầm mặc bước sang một bên.

Chín đệ tử Thanh Huyền ngồi quây tròn quanh trận pháp đứng dậy,

niệm một tràng kinh văn kỳ quái. Trọng Hoa Tử rút trường kiếm đeo ở thắt
lưng, bước quanh trận pháp theo một bộ pháp lạ lùng, lập tức cả bát quái
trận tỏa ra ánh sáng chói lòa. Hai đệ tử Thanh Huyền giữ chặt Lạc Việt, Mộ
Trinh cầm một chiếc bát ngọc, lăm lăm chủy thủ bước tới trước mặt Lạc
Việt, giơ chủy thủ lên, tàn độc mà chuẩn xác nhắm vào yết hầu hắn.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.