LONG DUYÊN - TẬP 2 - Trang 44

Đàm Đài Dung Nguyệt nghe nói giật mình, hóa ra Sở Linh quận chúa đã

tiến cung, chẳng rõ thương thế cô ấy đã đỡ chút nào chưa, tại sao đột nhiên
lại bị đưa vào cung, cũng không biết thời gian này ở trong cung, có thể gặp
nhau được không nữa.

Trong các, thái hậu cũng vô cùng kinh ngạc, "Ai gia nghe nói cô ta đã

được sắp xếp cho ở trong phủ quốc sư, sao thái tử còn phải đưa vào cung?
Thái tử đích thân đưa vào cung, về lễ tiết cũng có phần không thích hợp."

Cung nữ tâu rằng không rõ. Thái hậu trầm ngâm không nói.

Đàm Đài Dung Nguyệt rửa tay xong, quay vào chỗ, ngồi chưa lâu lại

nghe có người báo, thái tử đã đến. Thấy Đàm Đài Dung Nguyệt đứng lên
toan rút lui lần nữa, thái hậu cười, "Khỏi cần, Thái tử chỉ hơn con một hai
tuổi thôi, còn chưa đến tuổi đội mũ, vẫn coi như niên ấu, không cần câu nệ."

Đàm Đài Dung Nguyệt đành ngồi xuống, một lát sau, rèm châu vén lên,

một người vận trường bào vàng nhạt bước vào, hành lễ thỉnh an thái hậu.
Đàm Đài Dung Nguyệt len lén đưa mắt liếc thái tử, nhận thấy phong thái
đường hoàng, nhưng ánh mắt quá đỗi sắc sảo, trông có vẻ không mấy ôn
hòa. Phần thái tử trông Đàm Đài Dung Nguyệt ngồi bên cạnh thái hậu, cũng
đoán ra ngay thân phận của nàng, nhận thấy dung mạo dịu dàng thanh nhã,
cử chỉ đoan trang, quả đúng là khuê tú nhà đại gia, khác hẳn tưởng tượng
của gã. Gã không khỏi nghĩ thầm, hoặc là nữ tử này quá giỏi ngụy trang,
hoặc là lời Sở Linh quận chúa có phần không đúng. Có điều, tuy thanh tú
đẹp đẽ, nhưng thủy chung vẫn không bằng người con gái vận áo đỏ múa
nhuyễn tiên kia, bởi đôi mắt long lanh ấy, nụ cười ngọt ngào ấy, là thiên hạ
vô song.

Trưa hôm đó, Phụng Đồng cũng đến ngõ Ngô Đồng thỉnh an Phụng

quân.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.