LONG DUYÊN - TẬP 2 - Trang 456

tử Thanh Sơn và Thanh Huyền từ năm tuổi trở lên đều phải tham gia, lần
đầu tiên, Lạc Việt được theo sư phụ sư thúc và các sư huynh đệ bước vào
cửa Thanh Huyền.

Thanh Huyền vừa lớn vừa khí thế, song cư xử rất bất lịch sự, đệ tử đón

khách đanh mặt cảnh cáo Lạc Việt không được đi lại sờ mó lung tung, lỡ
làm hỏng đồ đạc thì Thanh Sơn đừng hòng đền nổi, khiến hắn rất buồn bực.
Theo lệ, sau ba mươi sáu ngày, tế điển hoàn tất, còn phải tới lăng mộ của sư
tổ lập phái tế bái lần nữa.

Lăng mộ của sư tổ nằm ở hậu sơn Thanh Sơn. Trọng Hoa Tử dẫn các đệ

tử đem tế phẩm tới Thanh Sơn trước, sau đó mới cùng người của Thanh
Sơn tới mộ sư tổ. Đã đến Thanh Sơn, song người Thanh Huyền vẫn làm bộ
làm tịch, các sư huynh bưng trà cho chúng uống, chúng còn nhìn tách trà
nhíu mày, chê bai trà và chén không phải hàng tốt. Lạc Việt đang phải nén
giận, vừa khéo trông thấy một đứa nhỏ Thanh Huyền xấp xỉ tuổi mình bước
tới chính điện, chăm chú nhìn đôi câu đối hai bên. Lạc Việt lập tức chạy tới
nói lớn, "Ngươi đừng sờ mó lung tung, sờ hỏng rồi không đền nổi đâu."

Đứa nhỏ kia quay lại, đôi mắt long lanh như lưu ly nhìn thẳng vào Lạc

Việt, nhoẻn cười thân thiết, "Ta không sờ lung tung đâu, chỉ xem thôi mà."

Lạc Việt tiếp tục lớn giọng, "Xem xong rồi thì mau đi đi."

Đứa nhỏ kia vẫn hiền hòa nhìn hắn, "Ta nghe họ gọi ngươi là Lạc Việt,

ngươi tên Lạc Việt ư?"

Lạc Việt vênh mặt đáp, "Phải, ngươi hỏi chuyện đó làm gì?"

Đứa nhỏ kia cười đáp, "Ta tên Lạc Lăng Chi, là đệ tử Thanh Huyền mới

nhập môn."

Dọc đường tới lăng mộ tổ sư, Lạc Việt mới biết, Lạc Lăng Chi thực sự

là đệ tử mới được Trọng Hoa Tử thu nhận, Trọng Hoa Tử vô cùng xem

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.