LONG DUYÊN - TẬP 2 - Trang 466

Chiêu Nguyên được bao bọc trong một vầng kim quang, trên mình lại

có mấy mảnh vảy rồng lả tả rơi xuống, lộ da thịt đỏ hỏn ra ngoài. Lâm Tinh
vội dùng pháp lực che chở nó, "Chiêu Nguyên đã thành ra thế này, lão bảo
nó làm sao phấn chấn đây? Nhất định là phụng hoàng lén lút giở trò hại nó.
Đúng là ti tiện vô sỉ mà."

Phụng Đồng uể oải nhắc, "Xin Lâm công chúa cẩn thận lời nói, nếu

quân thượng muốn đối phó nó, cần gì phải đợi đến bây giờ. Chẳng qua là
Long tộc thay sừng lột vảy mà thôi, không cần kinh ngạc."

Lâm Tinh khựng lại, rồi đột ngột nhướng mày, rút trong túi bách bảo ra

một thanh chủy thủ, ném cho Lạc Việt, "Lạc Việt! Chiêu Nguyên đang thay
sừng lột vảy, chứng tỏ các ngươi đồng tâm đồng thể, nó sắp biến thành rồng
lớn rồi. Ngươi chỉ cần cắt đứt pháp tuyến huyết khế nối liền ngươi và phụng
hoàng, thì bọn chúng vẫn sẽ thua."

Chủy thủ tự động rơi vào tay phải Lạc Việt. Lạc Việt nắm chặt nó, mấy

lần giơ lên, nhưng không sao xuống tay được.

Lâm Tinh giậm chân giục, "Lạc Việt, mau cắt đứt đi."

Bàn tay nắm chủy thủ của Lạc Việt khẽ run lên.

Cửu Lăng ôn hòa nhìn hắn, "Nếu ngươi không thích ta, hoặc cảm thấy ta

không xứng làm hộ mạch thần của ngươi, thì cứ thử cắt đứt pháp tuyến đi."

Tay phải Lạc Việt từ từ buông thõng xuống. Lâm Tinh giận đến nghiến

răng ken két, lẽ nào Lạc Việt thực sự có thiện cảm với Phụng quân, nên
không nỡ xuống tay? Phụng Đồng dài giọng nói, "Lâm công chúa, đừng phí
tâm cơ nữa. Nếu con rồng kia còn có thể đồng tâm đồng thể với Lạc Việt thì
duyên phận dây dưa bấy nhiêu năm giữa quân thượng và Lạc Việt, há chẳng
phải càng đồng tâm đồng thể ư, sao hắn nỡ xuống tay được chứ?"

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.