LONG DUYÊN - TẬP 2 - Trang 537

Lạc Việt đáp, "Không có không có, rất khỏe." Đoạn ngồi xuống bên

giường, vắt chân lên rung rung, chẳng hiểu sao lại cảm thấy không ổn, bèn
đặt chân xuống, thẳng người ngồi ngay ngắn, "Vết thương trên mình ngươi
sao rồi? Long châu... vỡ, cũng không sao chứ? Sao pháp tuyến lại nối lại
được, hơn nữa còn to hơn khi trước vậy?"

Chiêu Nguyên cười, nhả ra một viên long châu rực rỡ kim quang, long

mạch đã biến thành hình một con rồng vàng, bơi lội bên trong. Lạc Việt
trông thấy mừng rỡ không thôi, "Còn lợi hại hơn xưa nữa, thì ra long châu
vỡ rồi vẫn có thể phục hồi lại được."

Chiêu Nguyên đáp, "Tôi phải đa tạ Cửu Lăng Phụng quân, là y đã giúp

tôi.

Biến cố hôm qua lớn quá, một lời khó mà nói hết được."

Cuối cùng Lạc Việt không nhịn được "ồ" lên, "Đệ lớn rồi, nói chuyện

dùng từ cũng khác xưa."

Chiêu Nguyên thu long châu lại, nhất nhất thuật lại những chuyện xảy ra

sau khi Lạc Việt bất tỉnh.

Đến giữa trưa, Lạc Việt bước tới trước cửa, mở ra. Bên ngoài các cung

nhân đang xếp thành hàng quỳ bái, trời quang mây tạnh, cung khuyết bình
yên, chẳng thể nhận ra đêm qua và hôm nay từng xảy ra địa chấn rung trời
chuyển đất, dâu bể đổi dời.

Lạc Việt nheo mắt nhìn ánh dương chan hòa.

Chuyện cũ qua thật rồi ư? Lão rồng tỉnh lại, liệu có còn nhớ Ứng Trạch

và Khanh Dao khi trước cùng bọn hắn gần đây không? Hay chỉ coi tất cả là
mây khói thoáng qua, không cần vương vấn?

Phàm nhân rốt cuộc cũng không thể lý giải cảnh giới của thần tiên.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.