LONG DUYÊN - TẬP 2 - Trang 544

Bấy giờ cả Đồ Thành nhuốm đầy máu đỏ, binh sĩ chém giết dân chúng

như phát cuồng. Bạch Đường thấy Phụng Ngô bay lòng vòng trên không,
nhận ra hắn là phụng thần hộ mạch, nhất thời không biết có phải hắn nhận
lệnh thiên đình trừng phạt dân chúng hay không.

"Tình cảnh bấy giờ khiến người ta không nỡ nhìn, ta lại không biết căn

nguyên nên do dự nấp vào một chỗ, không kịp chạy tới ứng cứu. Mãi đến
khi ta trông thấy một phàm nhân tầm thường cầm trường kiếm chống lại
Phụng Ngô."

Đó là một đạo nhân chừng hơn năm mươi tuổi, râu tóc bạc trắng, thân

thể đã đầy vết thương, ông ta bảo vệ cho một đám dân chúng chạy ra khỏi
thành, tuy ông ta có chút đạo pháp, quan binh không làm gì được nhưng
Phụng Ngô bay trên trời lại đập cánh phun lửa về phía ông ta. Đạo nhân kia
ném ra thứ gì đó, miễn cưỡng ngăn được thế lửa, quát, "Bần đạo kính trời
kính đất tu tập đạo pháp, không biết lại còn có thứ thiên lý thế này. Ngươi
giết hại bách tính vô tội, còn không bằng yêu ma, không bằng cầm thú.
Nhất định sẽ có một ngày ngươi bị thiên lôi đánh chết, thiên hỏa thiêu rụi,
tan thành tro bụi."

Phụng Ngô nheo mắt cười nhạt, "Phàm nhân hèn mọn, chỉ bằng con sâu

cái kiến, cũng dám nói lời ngông cuồng thế à?" Nói rồi hắn dang rộng hai
cánh, ngưng tụ một hỏa cầu cực lớn giữa không trung, định quăng xuống
thành trì. Đạo nhân liền bay lên không, vung ra kiếm khí sáng rực như
tuyết, chém về phía Phụng Ngô.

Phụng Ngô thét lên một tiếng, chộp vào ngực đạo nhân nhưng cánh

cũng đã bị kiếm chém trúng.

Bạch Đường chưa bao giờ nghĩ một phàm nhân lại có thể đối kháng với

thần tiên. Y không cách nào khoanh tay đứng nhìn được nữa, bèn xông ra
ngăn ngọn phụng hỏa đủ để thiêu cháy cả tòa thành thành tro bụi kia.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.