LONG DUYÊN - TẬP 2 - Trang 553

định sẽ gặp báo ứng. Tôi không thể để con mình theo ông ta để bị nạn, liền
chạy tới kinh thành, toan giành nó lại."

Kết quả, khi nấp trên tán cây trong sân An Thuận vương phủ, trông thấy

tình cảnh trước mắt, bà lại dao động.

Một nữ tử trẻ tuổi ung dung tôn quý ôm một đứa bé ngồi giữa sân, dịu

giọng dỗ dành nó, vẻ mặt đầy cưng chiều. Sự cưng chiều đó không thể giả
vờ được. Hài tử được bọc trong lụa là gấm vóc, tỳ nữ bên cạnh bưng đủ loại
đồ chơi hầu hạ, thậm chí cả nhũ mẫu cho nó bú cũng có phong thái bất
phàm. Đó là những điều bà không thể nào làm được.

Nữ tử kia là công chúa cao quý, vậy mà vẫn đích thân thay tã cho đứa

bé.

Trừ lúc bú sữa, còn lại đều bế nó trong lòng, không chịu rời tay. Đứa

nhỏ mỉm cười ngây ngô với công chúa. Công chúa cũng mỉm cười hạnh
phúc. Như thể đứa bé này đích thực là do mình mang nặng đẻ đau vậy.

"Nếu đứa bé theo tôi, cả đời nó sẽ bị dè bỉu là con hoang, không thể bì

được hạnh phúc khi làm con của vương gia và công chúa. Vì vậy, tôi bèn
rời khỏi đó, không tìm Mộ Diên nữa. Đây chính là sai lầm lớn nhất đời này
của tôi." Lục La phu nhân lấy khăn tay che mặt, "Nếu bấy giờ tôi đoạt lại
Trinh nhi, hiện thời đã chẳng thành ra thế này."

Lạc Việt có phần cảm khái, nhưng chuyện bà vừa kể đều chẳng mấy liên

quan tới Lý Đình hay kiếp nạn Đồ Thành. Hắn chỉ thấy mấy điểm đáng chú
ý có vẻ liên quan. Bèn hỏi, "Vậy tòa thành nhỏ nơi phu nhân ở ẩn đó, tên là
gì?"

Lục La phu nhân đáp, "Tên là Vu Thành, ở cạnh Trung Châu."

Lạc Việt trầm tư không nói. Thương Cảnh chậm rãi từ trong mai thò đầu

ra, "Chuyện này để lão phu đi điều tra một chuyến. Trước tối hôm nay, chắc

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.