LONG DUYÊN - TẬP 2 - Trang 57

nắm tên bay tới, cao giọng, "Tiễn phó tướng quân, để tại hạ cầm cự ở đây,
tướng quân dẫn binh sĩ rút về thành đi thôi."

"Vưu Trường Mạnh xuất thân thủy quân, sở trường bố trí cung nỏ mai

phục, tuy là thuộc hạ của Bình Bắc vương, nhưng mọi chuyện lần này đều
do An Thuận vương một tay điều động sắp xếp, sao lão có thể lộ sơ hở sờ
sờ ra đó để kẻ khác nhận ra được?

Giọng nói của Tôn Bôn lạnh lùng vang lên bên tai. Lạc Việt siết chặt

nắm tay, vị máu tanh tanh lan ra từ lợi. Hắn rảo bước tới trước mặt Lý
tướng quân, cất giọng khàn đặc, "Cho ta mượn viện binh, ta phải đi cứu bọn
họ!"

Vẻ mặt hết sức nặng nề, Lý tướng quân không đáp, chỉ trầm ngâm. Tôn

Bôn lại hỏi, "Lạc thiếu hiệp có chắc cứu được bọn họ không?"

Nắm tay Lạc Việt càng siết chặt thêm, Chiêu Nguyên trong lồng ngực

cũng cảm nhận được trái tim hắn đang đập thình thịch, thân mình không
ngừng run bắn lên. Nó thì thào, "Lạc Việt bình tĩnh đi, Tôn Bôn..." Chiêu
Nguyên thẳng thắn nói lên cách nhìn của mình theo trực giác, "Tôn Bôn
biết cách giải vây đó, tin gã đi."

Lạc Việt thoáng trầm mặc, đoạn quay người hướng về phía Tôn Bôn,

"Tôn huynh, giờ phải làm sao đây?"

Tôn Bôn nhướng mày, "Từ giờ trở đi, binh mã trong thành đều do ta

điều động, phải tuân lệnh ta."

Lạc Việt sững người, bọn Lý tướng quân thảy đều biến sắc. Đột nhiên,

Đỗ Như Uyên lên tiếng, "Đệ tán đồng." Nói đoạn khẽ đập cuốn sách trong
tay vào vai Lạc Việt, "Nghe lời Tôn huynh đi."

Lạc Việt lấy lại bình tĩnh, gật đầu, "Được."

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.