LONG DUYÊN - TẬP 2 - Trang 62

Đỗ Như Uyên thở dài, "Cũng phải, thôi đừng chống chọi nữa, mọi

người cứ khoanh tay ngồi yên đi, xem long thần có ra tay che chở không.
Tin vào long thần, đừng sợ bị chém giết."

Lý tướng quân gượng cười, "Đỗ thế tử quả là lâm nguy bất loạn."

Quả nhiên, hai ngàn người đã đưa được đám tàn binh kia thuận lợi quay

về, Lạc Việt vác Lạc Lăng Chi mình đầm đìa máu vào vương phủ, lập tức
có người khiêng cáng chạy tới cáng Lạc Lăng Chi và các thương binh vào
nhĩ phòng(3) cứu chữa, đại phu thuốc men đều đã sẵn sàng. Nhìn Lạc Việt
cả người đầy vết máu, chậm chạp đi về phía nghị sự sảnh, Đỗ Như Uyên
nói như độc thoại, "Qua trận này, hẳn huynh cũng hiểu được phần nào
những trách nhiệm cùng khó khăn của kẻ ngự ngôi cao." Dứt lời gã đứng
phắt dậy, quăng cuốn sách trong tay xuống bàn, thét gọi, "Người đâu!" Trỏ
thẳng vào Lý tướng quân, "Bắt kẻ này lại!"

Lý tướng quân biến sắc, ngay lập tức đã bị trường kiếm của đám Nam

Cung Cầm kề lên cổ. Đỗ Như Uyên mỉm cười, "Đại quân An Thuận vương
mà ngươi đợi không tiến vào thành được đâu. Đường vận binh trong thành
đã bị cắt đứt từ năm dặm bên ngoài thành rồi, nếu ta tính không lầm thì lúc
này Tôn Bôn đang bắt cua trong giỏ."

"Lý tướng quân" đã bị trói gô lại, không ngừng giãy giụa, như không

dám tin đây là sự thật.

Không thể, không thể nào.

Không ai có thể chặt đứt đường vận binh chỉ trong một ngày.

Trừ phi...

Phải rồi, còn có "trừ phi".

Đã từng tận mắt chứng kiến.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.