LONG PHƯỢNG TÌNH TRƯỜNG - Trang 105

Ta vội vàng đưa tay bịt kín miệng nó, trách mắng: ” Tuổi còn nhỏ, nói

bừa cái gì?”. Tiên yêu tộc, mặc dù tuổi thọ dài hơn so với người phàm,
nhưng nếu chết đi, chính là bị hồn phi phách tán, hôi phi yên diệt, khó tìm
tông tích trong lục giới, đây là điểm ta kiêng kỵ nhất.

Đôi môi mềm mại dưới tay dần dần lan tỏa hơi nóng làm lòng bàn tay ta

ẩm ướt, cảm giác được gương mặt đứa nhỏ này đang càng lúc càng mất
bình tĩnh, ta buông tay, mềm giọng yêu cầu.

Nó bất quá mới là một đứa nhỏ chừng mười tuổi, trải qua một lần nguy

hiểm, ta không thể nhẫn tâm để nó theo ta chịu nguy hiểm lần nữa, chỉ hi
vọng có thể mềm mỏng khuyên nó đồng ý rời khỏi nơi này.

Chỉ tiếc Cửu Ly tâm ý kiên định, khổ cực khuyên răn thế nào cũng

không nghe. Ta mỗi ngày đều thở ngắn than dài, sầu khổ khốn đốn không
thôi. Lao tâm khổ tứ bày đủ kế sách khuyên Cửu Ly, thế nhưng tiểu tử này
có chết cũng không chịu rời ta. Cả Tử Hồ và Thỏ yêu cũng không chịu rời
đi, lão hổ Nhạc Kha không thể nói chuyện, nhưng im lặng trầm mặc, đến
cánh cửa viện không bước ra một bước, đủ để chứng minh quyết tâm cự
tuyệt của nó.

Ta nghiêm túc tự kiểm điểm bản thân mình giáo dưỡng thất trách, trong

điều kiện bình thường, đứa nhỏ được dưỡng theo cách “thả rông” bản tính
sẽ khó thuần, so ra thì những đứa trẻ dưỡng theo phương pháp “nuôi nhốt”
lại ngoan ngoãn nghe lời hơn. Cũng may ta trước giờ chưa từng gặp phụ
mẫu Cửu Ly, nếu không để bọn họ biết được Cửu Ly bị ta nuôi dạy thành
đứa bướng bỉnh thế này, chẳng biết liệu có lật tung nhà tranh của ta hay
không.

Bất quá, chờ tới lúc bọn họ đến đây, nhà tranh sớm đã hóa thành một

đống tro tàn.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.