LONG PHƯỢNG TÌNH TRƯỜNG - Trang 175

niệm niệm, lại là phu quân của dì, phụ thân của biểu tỷ Đan Chu.

Ngày trước, lúc ta bị Đan Chu chế giễu là dã chủng, trong lòng cũng cực

kỳ muốn phản bác một câu: Kỳ thực ngươi với ta không có gì khác biệt,
chẳng phải ngươi cũng không có phụ thân đó sao.

Nhưng song thân của ta đều đã mất, chung quy vẫn không thể thẳng lưng

mà nói chuyện, những lời này trước giờ cũng chưa bao giờ thốt lên. Hôm
ngay nghĩ lại, thật may mắn khi xưa chưa từng nói lời độc địa với Đan Chu,
nếu như nói ra lời này, chẳng phải chính là làm trò cười sao?

Ta nghiêng ngả lảo đảo xuống núi, trong lòng cực kỳ khó chịu, cảm giác

giống như gần đây bản thân gặp được một việc cực kỳ đáng mừng, đang
lúc âm thầm vui sướng hạnh phúc, lại được bảo rằng là ta đã trộm đồ của
người khác, người mất trộm chẳng phải ai, chính là người ta trước giờ
khinh thường – Đan Chu.

Ta bước thấp bước cao từ đỉnh Phượng Dực Nhai đi xuống, ngay cả đằng

vân giá vũ cũng quên mất, từng bước từng bước lần mò về Phượng Tê
Cung, bấy giờ cũng đã quá nửa đêm. Mò mẫm vào trong điện, lại nhìn thấy
một ngọn đèn âm u, dì nghiêm mặt ngồi trên giường của ta. Ta vừa xót xa
vừa thương cho bản thân, vui sướng trước kia giờ cảm thấy thực nực cười,
lại chưa từng cung kính như ngày xưa, chỉ hiền lành ngồi trước mặt dì.

Hôm nay dì không nghiêm khắc như trước đây, chỉ hỏi ta: “Quá nửa đêm

thế này con còn đi đâu?”

Ta nghi ngờ dì đã biết việc bị ta theo dõi, trước đây trơ mặt nói dối hay

làm điều xấu sớm đã thuần thục, lúc này thuận miệng nói: “Con ở trong
rừng chơi tới muộn, không để ý ngủ quên, khi tỉnh lại đã trễ thế này rồi. Dì
sự vụ trong cung không bận rộn sao? Sao giờ này còn chưa đi nghỉ?”

Dì thở phào nhẹ nhõm một hơi, yên tâm rời đi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.