tứ hải này nữa, chỉ đợi ngày nào đó ngẫu nhiên chạm mặt một con Áp Dữ
khác, bị nó nuốt vào bụng, xương cốt không còn.
Bởi vậy, cho dù lúc này ta đối với con rồng ngốc này ngập tràn cảm kích,
quá khứ tuy từng có tình cảm yêu thích đối với hắn, nhưng cũng kháng cự
không nổi với cái lạnh thấu xương của núi Nữ Sàng, dần dần nguội lạnh.
Bích Dao chỉ trích ta như vậy, thật sự khiến ta tức giận khó nói nên lời.
Ta cũng không có năng lực đảm đương nhiệm vụ trông chừng con rồng
ngốc này, cũng như cùng hắn kết mối lương duyên vạn năm. Nhưng tức
giận trong lòng khó nén, ánh mắt liền có chút lạnh. Nàng với ta nhìn nhau
chằm chằm hết nửa ngày, cuối cùng nhịn không được, “Oa” một tiếng khóc
rống lên.
Mấy ngày trước đó ta bị nước mắt của mẫu thân nàng oanh tạc, giờ phút
này lại phải chịu đựng thống khổ thế này, huyệt thái dương không khỏi đập
thình thịch, đẩy Ly Quang lên phía trước: “Đều là khách của nhà ngươi,
nhanh nhanh đến gặp phụ mẫu ngươi thôi, để khỏi thất lễ.”
Bích Dao nghe thấy ta viện cớ từ chối như thế, mới ngừng tiếng khóc.
Từ đầu chí cuối, Nhạc Kha giống như kẻ mất hồn, ngơ ngơ ngác ngác
nhìn ta với Bích Dao náo loạn. Xé rách cả da mặt, cũng không có chút phản
ứng.
Ta từng nghe nói chiêu hồn đại pháp nếu thành công, từ đó trở đi hồn
phách cùng thân thể hợp nhất, sau này cũng không có trở ngại gì. Nhưng
nếu như thất bại, không thể đem ba hồn nhập vào cơ thể, sợ là hậu hoạn
khôn lường. Bây giờ thấy tình trạng Nhạc Kha thế này, dĩ nhiên là có dấu
hiệu hồn phách sắp tách rời khỏi thể xác, không khỏi gấp rút đẩy Ly Quang
một cái: “Ly Quang, ta thấy Nhạc Kha tựa như có chút không ổn, nhanh
nhanh đi tìm đại thủ lĩnh.”