LONG PHƯỢNG TÌNH TRƯỜNG - Trang 314

Ta vô thức lắc lắc đầu, không rõ vì sao không tin tưởng hắn. Hắn là ai?

Cánh đồng hoang vắng trước mặt như thể khá quen thuộc, ta đứng ở nơi
này chỉ cảm thấy từ trước tới giờ chưa từng rời đi, cô độc bi thương như
sóng lớn cuồn cuộn, kế đó là nơi đồng không mông quạnh lạnh lẽo thế này,
ta ngay đến bản thân thân mình còn không tin tưởng nữa là.

Người đó bên tai ta lại vô cùng ôn nhu nói: “Thế thì, nàng tin tưởng ai?”

Ôm cánh tay run rẩy mà đứng, ta tin tưởng ai? Đã từng có một nam tử,

dịu dàng quan tâm săn sóc cho ta, lời nói nhẹ nhàng yêu thương che chở,
cẩn thận xử lý vết thương của ta. Mấy vết thương đó ngay đến sẹo cũng
sớm đã không còn, dấu vết cũng chưa từng lưu lại, thế nhưng người đó lại
như thể khắc ghi mãi trong tâm khảm của ta.

Hắn khi thì sắc sảo lúc lại hay quên, cuối cùng ngay cả ta cũng không

nhận ra, tín nhiệm cùng che chở bất chấp tất cả đó khiến lòng ta thoáng
chua xót khổ sở, ta trước giờ luôn tin tưởng hắn sẽ không bao giờ không để
ý đến ta…

Trong lòng có vô số thanh âm đang vọng đến: Nhạc Kha…Nhạc Kha….

Ta mở miệng, cơ hồ sắp lên tiếng trả lời thì bên tai vọng đến một thanh

âm như tiếng sấm: “Tiểu ngốc điểu, ngươi đang làm gì?”

Sương mù trước mắt ta dần dần tản ra, đồng không mông quạnh bất tận

cũng biến mất không thấy, ta đang ngồi xổm ở trong phòng, trước mặt có
một gương mặt trắng trẻo bóng loáng, chính là Đồng Sa điện hạ. Bên cạnh
là thức ăn bị ta lật đổ.

Ta sờ sờ đầu, không rõ bản thân bị làm sao a. Mờ mịt liếc nhìn Đồng Sa

Điện hạ một cái, từng bước từng bước ra khỏi điện. Sau lưng kim chuyên
lóe lên ánh sáng, cơ hồ như muốn tổn thương mắt ta. Ta che che mắt, bỗng
dưng nhớ tới một việc, nghiêm nghị đứng ở cửa điện hướng phía nội điện
lạnh lùng nói: “Ta không tin ngươi!”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.