không đoan trang lắm…… Không nên chiếm đoạt người trong lòng của cô
nương. Nhưng mà hai vị không cần lo lắng, hai vị muội muội này của ta đã
có hôn ước.”
Ta nghe xong lời này, mặt lập tức đỏ ửng, lắp bắp biện bạch nói: “Làm gì
có…… làm gì có người trong lòng gì chứ?”
Nói đến ba chữ cuối cùng thì giọng nói cũng nhỏ như muỗi, người không
thính tai sẽ không nghe thấy.
Có lẽ hắn thấy ta luống cuống, chân thành nói: “Hai người yêu nhau là
đạo lý của tự nhiên, căn bản của vạn vật, cũng không cho phép người nào
chiếm chỗ. Nếu hai vị muội muội của ta đắc tội với cô nương, không bằng
tìm một chỗ yên lặng, ta sẽ hát một khúc nhạc cho hai vị nghe, thay muội
muội nhận lỗi với hai vị?”
Ta thấy hắn cũng không có ý chán ghét khinh thường, cảm thấy bình tĩnh
lại. Đám tiên nga trên núi Đan Huyệt khi đến tuổi trưởng thành cũng sẽ có
tiên thị tặng lễ vật vừa ý, nếu lưỡng tình tương duyệt, thì có thể tường trình
lại với dì, tự do kết hôn.
Bích Dao từ sau lưng ta lú đầu ra, ánh mắt phát sáng, liên tục nháy mắt.
Lại lôi kéo tay áo của ta nói: “Tỷ tỷ có biết không, tiếng ca của Giao Nhân
là âm thanh êm tai nhất ở Đông Hải. Huống chi……”
Nàng lại đỏ mặt nói: “Dưới đáy biển Đông Hải này, không biết có bao
nhiêu nữ tử đều muốn nghe được tiếng ca của Ly Quang điện hạ đó.”
Trong Điểu Tộc, ngoại trừ Phượng Hoàng, chim Loan cũng được xem
như là loài giỏi ca giỏi múa. Trong nhất thời ta cảm thấy rất hứng thú, để
mặc cho Bích Dao lôi kéo ta cùng với Ly Quang đi vào rừng cây san hô.
Tiếng ca của Ly Quang giống như ánh trăng chiếu rọi ở trên mặt biển,
rau hạnh xanh mướt nhẹ nhàng tự do dao động theo cơn gió dưới đáy biển,