LONG PHƯỢNG TÌNH TRƯỜNG - Trang 43

tu thành tiên mà nói, linh lực đương nhiên trân quý giống như mạng sống,
sao có thể tùy ý bị cướp đoạt. Tất nhiên là dì không chịu.

Nhưng ngoài dự liệu, dì vẫn ngồi ngay ngắn trên công đường như cũ, để

mặc cho con chim Diệc mái kia lấy đi hai ngàn năm pháp lực của phu quân,
chỉ chừa lại ba trăm năm, một cước đá hắn ra khỏi công đường của Phượng
Tê Cung. Giữ ở cửa có rất nhiều tiên đồng tiên thị xem náo nhiệt cười ha
hả, hoàn toàn chẳng xem đây là một chuyện uất ức.

Sau khi ta cân nhắc hai chữ " việc nhà " này một hồi lâu, hình như có

chút hiểu rõ.

Dì thường trách ta làm việc không biết chừng mực, gây chuyện đánh

nhau khắp nơi rước lấy rắc rối, làm trái đạo tu luyện của tiên gia, pháp lực
mới hoàn toàn không có tiến bộ. Hôm nay ta một Tán tiên thờ phụng quyền
cước tối thượng như vậy, trong thời khắc như thế này cư nhiên không xuất
hiện đi nhổ trụi đầu tóc vàng của công chúa Giao Nhân kia, mà chỉ ngồi ở
chỗ này vắt óc suy nghĩ phương pháp hay, Bản Tiên vẫn đắc ý vừa thê
lương vừa tự giễu một hồi.

Nếu để cho dì thấy được, cũng không biết có khen ta hay không?

Sau khi ta ngồi thật lâu ở nơi này, bất kể là theo luận cứ chính phương

hay phản phương, đều phát hiện chuyện hôm nay, bất luận như thế nào
cũng không thể tính là chuyện nhà. Long Tam thái tử này và ta, quả thật
chẳng có chút quan hệ gì.

Hắn chưa từng chính miệng nói với ta là hắn thích ta.

Lại càng chưa từng chính miệng nói với ta, muốn cầu hôn ta.

Đợi sau khi ta ngồi trong rừng san hô vắt óc suy nghĩ một hồi lâu, nhưng

lại không có kế sách thần kỳ gì, khi ngẩng đầu lên, trước mắt đâu còn bóng
dáng của hai vị kia?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.