LONG PHƯỢNG TÌNH TRƯỜNG - Trang 476

nguy nga hùng vĩ trước mắt, ngói lưu ly chói mắt cơ hồ như muốn thương
tổn mắt ta, mọi thứ đều tựa như ảo cảnh trong mơ, chân thực đến độ khiến
người khó có thể mà tin được.

Đây chẳng qua chỉ là mào đầu. Buổi lễ đằng sau còn long trọng rườm rà,

thiếu điều khiến ta muốn bỏ chạy. Nếu không phải phụ thân đi cùng, ta mới
miễn cưỡng nhịn xuống.

Phụ thân tự mình dẫn ta tiến vào trong điện, liền có rất nhiều Tu La

quyến thuộc tiến đến tiếp đón, tắm rửa thay y phục, hầu hạ ta mặc vào một
chiếc áo dài đỏ rực như lửa, minh châu rũ trước trán, tóc dài đen óng thả
sau lưng, được Tu La Vương phụ thân nắm chặt tay, từng bước từng bước
một bước lên cổng Tây thành. Bên dưới thành là quảng trường đại lễ, trên
quảng trường người đông như kiến, từng trận hò reo.

Phụ thân đưa tay, tiếng huyên náo nhất thời lặng xuống, người quét mắt

nhìn người trong tộc, một tay nắm chặt tay ta, trịnh trọng tuyên bố: “Mọi
người đều biết, tộc Tu La ta trong suốt mấy vạn năm chỉ có duy nhất một vị
công chúa, hôm nay công chúa trở về, sau này gặp công chúa cũng như gặp
ta!”

Quảng trường trong phút chốc trở nên ồn ào sôi nổi, ta với phụ thân cô

độc đứng trên thành, tiếng hoan hô như mây gió ngoài tai, phụ thân ngước
nhìn chín tầng trời, đôi mắt sáng ngời nhắm lại, thấp giọng nói: “Hoàng
nhi, nàng có nhìn thấy không, Loan nhi của chúng ta đã trở về rồi…”Một
giọt lệ dọc theo gò má kiên nghị của người chậm rãi rơi xuống.

Trong lòng ta vừa bi thương vừa chua xót.

Nhạc Kha từng nói, lúc ta chào đời được một năm, toàn thành ăn uống

vui mừng suốt ba ngày ba đêm, Tu La Vương phụ thân cao hứng ôm ta
đứng trên tường thành, suýt chút nữa thì ngã xuống. Lúc đó phu thê hai
người ân ái, cộng thêm niềm vui có nữ nhi thơ bé, mọi sự đều êm đẹp trôi

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.