LONG PHƯỢNG TÌNH TRƯỜNG - Trang 837

nhìn chăm chăm vào mắt Nhạc Kha, bổn tiên sợ đến nhảy dựng, quên cả
nhắc nhở, lao về trước ôm lấy đầu hắn, cảm thấy trên lưng đau đớn bỏng
rát, y phục “xoạc” một tiếng, nghĩ thấy đã bị nàng ta xé rách một mảng.

Chỉ nghe “phịch” một tiếng, kế đó là tiếng kêu thảm lanh lảnh của Đan

Chu, rồi một bóng người bay lên, nặng nề đập vào cột trụ trên đại điện,
“khụ” ra một ngụm máu, rơi xuống.

Ta quay đầu trông thấy cảnh này, bất giác cong lên khóe miệng, trên lưng

lại đau nhói nhưng vẫn nhịn không được bật cười, bên tai nghe thấy một
tiếng thở dài: “A đầu ngốc, còn cười!” Thâm tình yêu chiều như vậy, trân
trọng vô cùng, yêu quý vô cùng, không khỏi khiến ta cảm động.

Dì đứng đậy, nét mặt tràn đầy phẫn nộ, một thị nữ vội vàng đỡ Đan Chu

nhưng lại bị nàng ta hung hăng giãy cánh tay ra. Chỉ trách thị nữ ấy vận khí
đen đủi, thế nhưng trên mặt bị Đan Chu cào rách năm đường, máu chảy
đầm đìa nhìn mà phát sợ, lại không dám lớn tiếng khóc lớn, đau đến thút
thít nghẹn ngào như một con thú nhỏ.

“Đường muội, ngươi dẫn tên tiểu tử làm càn vô lễ này đến, đả thương

con ta, là đạo lý gì?”

Chưa đợi dì Phượng kịp trả lời, Nhạc Kha đã mạnh mẽ giữ chặt ta trong

vòng tay, ánh mắt như đao, lướt nhanh trên mặt dì, cười lạnh nói: “Đường
đường là công chúa Điểu tộc, thế nhưng lại ngang ngược chua ngoa, bụng
dạ ác độc, chả trách bị người ta hủy hôn!”

Đây đích thực là rạch lên vết sẹo của Đan Chu, khiến nàng ta bất chấp

đau đớn trên mình, từ trên đất đứng bật dậy, đau đớn rít lên một tiếng lại
xông về phía Nhạc Kha, nhưng đến giữa chừng đã bị dì dùng một thước lụa
quấn quanh người kéo về trong ngực vỗ về, không ngừng vỗ nhẹ lên lưng
nàng ta, giọng nói hết mực nghiêm khắc: “Đường muội, ngươi mặc dù

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.