LONG PHƯỢNG TÌNH TRƯỜNG - Trang 838

tiếng là đến bái phỏng, nhưng dẫn theo mấy kẻ không biết lai lịch từ đâu
đến núi Đan Huyệt, có dụng ý gì?”

Dì nở nụ cười nhàn nhạt: “Đường tỷ, a đầu nhà tỷ vừa gặp đã vung roi về

phía con gái muội, là đạo lý gì?”

Ta tựa vào ngực Nhạc Kha cười đến run rẩy, dì thật sự là càng già càng

hồ đồ, hay là đã hiểu rõ nhưng lại giả vờ hồ đồ. Bà nên biết từ khi thấy Tiểu
Kim Phượng dẫn theo dì Phượng đến cửa lớn Phượng Tê Cung núi Đan
Huyệt, cũng nên hiểu dì Phượng đến đây không có thiện ý. Tiểu Kim
Phượng có thể chạy thoát từ tay Đan Chu, hoàn toàn dựa vào vận khí của
nàng, nếu không phải hôm đó bổn tiên máu nóng dâng tràn, Tiểu Kim
Phượng sớm đã không biết hồn về nơi nào. Hiện thời bà phô trương thanh
thế, mạnh mồm bạo miệng, một mặt là thương xót nữ nhi, mặt khác đại thể
là hận không thể đem chuyện này khuấy đảo lên, khiến dì Phượng trong lúc
hồ đồ phát giận, rời khỏi núi Đan Huyệt chứ? Đáng tiếc dì Phượng tâm tư
tinh tế, hỏi ngược lại thế này, thật sự không biết bà sẽ trả lời thế nào?

Nhạc Kha ở trên lưng ta cẩn thận thi pháp, lại dịu dàng hỏi: “Có đau lắm

không? Đau quá khóc lên cũng không có gì ghê gớm, đừng sợ, có ta ở
đây… …”

Ta vốn dĩ không hề muốn khóc, chỉ cảm thấy dì thật sự khiến người khác

tức cười, nhưng đại điện nơi đây quá đỗi quen thuộc, ngay cả nền đất dưới
chân này cũng thân thuộc đến thế, rất lâu trước đây, ta từng ở trong đại điện
này bị dì quở trách, lúc đó không hề biện giải gì, cũng chẳng có ai che chở,
nơi hoa lệ này đối với ta chẳng qua chỉ là một cung điện hoang vắng, nhưng
từng lời nói ấm áp của hắn lúc này cuối cùng đã khiến lòng ta dâng lên chút
chua xót, đôi mi khẽ ướt, nhưng bị ta ép ngược trở lại — bổn tiên hiện giờ
có người yêu thương che chở, nếu như còn bày ra dáng vẻ ủy khuất của một
bé gái nhỏ, quả thực là có chút kiêu căng rồi!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.