Tử Hồ đỡ bên cánh tay ta đột nhiên run run một chút.
Tử Hồ này cũng có chút kiến thức, nghe thấy ta dùng tên húy của Long
tam thái tử đặt cho lão hổ, run rẩy sợ hãi âu cũng là điều khó tránh.
Dựa theo tính tình của Nhạc Kha, cho dù hai trăm năm qua đã giúp đỡ ta,
hao tốn không ít linh lực, giờ phút này có lẽ cũng đã quay về Đông Hải
Long Cung để tịnh dưỡng, lý nào vẫn có thể lưu lại núi Nữ Sàng hoang vu
vắng vẻ này ?
Hắn có chứng hay quên, chẳng biết khi nào sẽ nhớ ra việc bị ta đánh, ta
đương nhiên là âm thầm mừng rỡ khi hắn thay ta tu bổ xong hồn phách liền
rời đi.
Ta thoát khỏi Tử Hồ, tiến lên ôm lấy cái đầu to to của bạch hổ, hết sờ lại
sờ, thân thân thiết thiết trách nó : " Ngươi con hổ không biết điều này. Thấy
bổn tiên tỉnh lại cũng không vui mừng tí nào ? "
Thần sắc bạc hổ như thể cực kỳ mệt mỏi uể oải, cái đầu to chậm chạp
chuyển động, đương nhiên cũng không có vẻ gì là thích thú việc ta vuốt ve
nó.
Hai trăm năm không gặp, đến con hổ tính tình cũng thay đổi.
Ta đem toàn thân áp lên người nó, trên đầu thái dương thực ấm, càng làm
nổi bậc nhiệt độ lạnh lẻo trên người ta, ta cuối cùng cảm thấy con hổ này
cũng giống như Tử Hồ, run run giống như cái rây bằng tre ở chốn nhân
gian vậy.
Ta nhéo nhéo cái đầu hổ, xoay nó lại, trách cứ : " Chẳng lẽ trên người ta
có cái gì chích ngươi sao ? " Thấy nó quả thật yên ổn trở lại, ta âm thầm vui
mừng. Lăn lăn trên lớp da lông thơm ngát lại rất ấm áp của nó, ta liền cảm
thấy lười nhác, muốn đánh một giấc.