LỚP HỌC CUỐI CÙNG - Trang 108

"Anh ấy nói là con hát rất hay".
"Ồ không, ảnh chỉ nói thế thôi!" Cô cười.
Thầy nhướng đôi lông mày lên:
"Con có thể hát cho thầy nghe một bài được không?"
Cho đến bây giờ tôi đã nghe vô số người yêu cầu điếu này với Janine, kể từ
khi tôi quen biết cô. Khi phải đi hát để kiếm sống, thì người ta luôn phải
nghe khán giả la lối hạch sách: "Hãy hát bài này bài nọ đi!" Bị chạm tự ái
nghề nghiệp, và vốn thường mực thước trong cư xử, Janine thường không
bao giờ đáp ứng mà tìm cách lịch sự từ chối - điều mà bây giờ tôi mong
chờ.
Nhưng cô đã cất tiếng hát.
Khi em mơ bóng anh
Em quên hết cuộc đời
Em quên hết cả những điều bình thường
Đó là một bản tình ca của Ray Noble, rất thịnh hành hồi thập niên 1930.
Janine hát thật du dương - nhìn thẳng vào mắt thầy Morrie. Một lần nữa, tôi
sững sờ về khả năng của thầy - biệt tài bắt người vốn dĩ thường hay dồn
nén, che giấu cảm xúc phải bộc lộ ra ngoài. Căn phòng đong đầy giọng ca
êm dịu của vợ tôi. Một nụ cười ngây ngất đọng trên môi thầy. Thật kỳ diệu!
Trong khi cơ thể thầy xuôi xị như một bao cát thì ta lại có cảm tưởng hình
như nó đang nhảy múa.
Gương mặt anh ẩn vào từng cánh boa
Em ngắm nhìn đắm say
Mắt anh lấp lánh trong ánh sao trời
Em chỉ mơ đến anh thôi
Em luôn nhớ về anh
Người yêu hỡi…
Janine hát xong. Đôi mắt thầy bỗng mở to và thầy để mặc cho hai hàng
nước mắt lăn xuống má. Bao năm nay tôi đã nghe vợ mình hát rất nhiều
lần, nhưng chưa lần nào tôi thả hồn vào bài hát như cái cách thầy lắng nghe
lúc này.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.