còn biết đưa mắt nhìn nơi khác.
Trong đời, tôi chưa bao giờ cảm thấy mình bất lực như vậy.
Một đêm tháng Năm, hai cậu cháu tôi ngồi trên ban công căn hộ. Gió hiu
hiu, ấm áp. Cậu tôi nhìn về phía chân trời và nói qua kẽ răng rằng sang năm
ông sẽ không còn được tiễn con mình tới trường. Ông yêu cầu tôi thay ông
chăm sóc hai đứa em. Tôi khẩn cầu ông đừng nói như vậy nhưng ông chỉ
nhìn tôi buồn rầu.
Vài tuần sau, cậu tôi qua đời.
Sau lễ tang, cuộc đời tôi có thay đổi chút ít. Tôi cảm thấy thời gian đột
nhiên trở nên quý giá. Nó như dòng nước chảy nhanh xuống cống mà tôi
không cách nào đuổi kịp. Những hộp đêm vắng khách không còn làm tôi
quan tâm. Dẹp qua một bên những ca khúc thúc trắng đêm sáng tác nhưng
chẳng ai buồn nghe, tôi quay trở lại trường kiếm thêm được tấm bằng cao
học báo chí và không lưỡng lự chấp nhận lời mời làm việc đầu tiên. Tôi
làm việc cho vài tờ báo và viết bài thêm cho mấy tờ tạp chí khác. Từ bỏ cố
gắng trở thành một nhạc công trứ danh, tôi xoay sang viết về những vận
động viên đang rượt đuổi theo danh tiếng của họ. Tôi làm việc bất kể giờ
giấc. Sáng tinh mơ, vừa nhào khỏi giường, tôi đánh răng qua quýt, mặc
nguyên bộ đồ ngủ ngồi vào bàn miệt mài gõ máy đánh chữ. Sinh thời, cậu
tôi làm việc cho một công ty và ông căm ghét công việc đơn điệu ngày qua
ngày của mình. Chắc chắn tôi sẽ không bao giờ như ông.
Một dạo, tôi long đong đây đó từ New York cho tới Florida. Sau cùng, tôi
đồng ý nhận giữ chuyên mục thể thao cho tờ Detroit Free Press. Dân thành
phố Detroit rất say mê thể thao. Điều này thật hợp ý tôi. Họ có những đội
bóng tròn, bóng chuyền, bóng rổ và khúc côn cầu chuyên nghiệp. Trong vài
năm liền, tôi không chỉ là cây bút chủ chốt của trang thể thao mà còn viết
được vài cuốn sách, xuất hiện thường xuyên trên radio, truyền hình, lớn
tiếng công kích các cầu thủ bóng đá giàu có cũng như các đối thủ khác của
tôi... Tôi là một phần của con sấm sét truyền thông đang giáng xuống nước
Mỹ của chúng ta. Tôi đang có giá.
Chuyện thuê mướn đã lùi vào quá khứ. Giờ tôi đã có đủ tiền để mua. Mua