Mitch Albom
Lớp học cuối cùng
Biên dịch: HƯƠNG PHONG
PHUƠNG TIỆN NGHE NHÌN
Tháng Ba năm 1995, một chiếc xe hơi sang trọng đưa Ted Koppel, người
dẫn chương trình truyền hình Câu chuyện hàng đêm của hãng truyền hình
ABC, xịch đỗ trước những bậc thềm phủ đầy tuyết ngoài cửa nhà thầy
Morrie ở West Newton (Massachusetts).
Giờ đây, thầy Morrie phải ngồi cả ngày trong xe lăn, và ông đã quen với
việc người khác nâng ông như nâng một bao cát nặng trịch từ ghế lên
giường và ngược lại. Thầy thường ho trong lúc ăn uống. Với đôi chân đã bị
liệt hoàn toàn, thầy không bao giờ có thể đi lại được nữa.
Tuy thế, thầy Morrie chẳng hề buồn phiền. Ngược lại, giờ đây ông giống
như cây pháo bông đang cháy, lúc nào cũng toé ra những ý tưởng rực rỡ.
Thầy ghi chúng lên những tập giấy nháp vàng ố, bì thư, cặp giấy. Triết học
của thầy phảng phất hình bóng cái chết: "Hãy chấp nhận nhũng gì bạn có
thể làm được và cả những điều không thể làm được"; "Hãy chấp nhận quá
khứ như những gì đã xảy ra, không phủ nhận cũng không vứt bỏ nó” ; "Hãy
học tha thứ cho mình và cho những người khác"; "Chớ bao giờ cho là đã
quá muộn để tận tâm với công việc".
Thầy Morrie đã tích lũy được khoảng năm chục câu "cách ngôn" tương tự
và ông chia sẻ chúng với bạn bè. Một người bạn, đồng nghiệp với thầy ở
trường Brandeis, giáo sư Maurie Stein, đã lựa vài ba câu gởi cho phóng
viên của tờ Địa cầu Boston. Anh chàng này bèn viết một bài phóng sự dài
về thầy Morrie với đầu đề:
KHÓA HỌC SAU CHÓT CỦA VỊ GIÁO SƯ: