LỚP HỌC CUỐI CÙNG - Trang 40

Thứ Ba cũng được. Có khi lại tốt nữa.
Sang năm thứ hai, tôi học thêm hai môn với thầy Morrie. Thỉnh thoảng
chúng tôi gặp nhau ngoài giảng đường để đàm đạo. Trước đây, tôi chưa
nói chuyện lâu với người lớn, trừ phi đó là người thân trong gia đình. Thế
nhưng, tôi rất thích những cuộc thảo luận với thầy Morrie, và có lẽ ông
cũng cảm thấy như vậy đối với tôi.

“Hôm nay chúng ta sẽ gặp nhau ở đâu nhỉ?”, thầy vui vẻ hỏi khi tôi bước
vào phòng làm việc của ông.

Mùa Xuân, chúng tôi ngồi dưới những gốc cây tán lá rộng bên ngoài toà
nhà khoa Xã hội học. Tới mùa đông hai thầy trò chuyện trò với nhau bên
chiếc bàn làm việc. Tôi lúc nào cũng đánh chiếc áo trấn thú xám không ống
tay áo, chân xỏ đôi giày thể thao Adidas. Dưới ống quần nhung kẻ sọc của
thầy ló ra mũi giày Rockport. Lần nào, thầy cũng kiên nhẫn lắng nghe câu
chuyện lan man của tôi, cố hướng nó thành một bài học về cuộc sống.
Ngược lại với cái nhìn rất phổ biến trong sinh viên, thầy Morrie cảnh cáo
tôi rằng trong đời tiền tài không phải là thứ chính yếu nhất. Thầy khuyên
tôi cần phải làm một "con người hoàn toàn”, phải hoà nhập với xã hội...
trong những điều thầy nói ra, có cái tôi hiểu, có cái không. Nhưng hiểu hay
không hiểu không thành vấn đề. Những cuộc thảo luận cho tôi cái cớ để
được nói chuyện với thầy như với người cha. Cha tôi không mấy khi nói
chuyện với tôi và ông mong tôi theo nghề luật sư, còn thầy Morrie lại chúa
ghét luật sư.

"Con định làm gì sau khi tốt nghiệp?”, thầy hỏi.
Tôi muốn trở thành nhạc công. Nhạc công piano.
"Tuyệt”, thầy nói. "Nhưng khó đấy”.
Vâng.
“Có nhiều tay cự phách”.
Tôi có nghe nói.
"Thế nhưng", thầy ngưng một thoáng, “Nếu con thực muốn như vậy, con sẽ
làm được”.

Tôi muốn ôm lấy thầy và nói câu cám ơn, nhưng rồi tôi cố nén mình, chỉ
lặng lẽ gật đầu.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.