người quen - một lão già 73 tuổi - tra tấn và giết chết trong một thị trấn nhỏ
của những người khai thác gỗ. Sau đó, tên quái vật tổ chức một bữa tiệc
trong căn nhà lưu động của hắn để trưng bày thi thể của các cô bé. Một bài
khác tường thuật phiên toà xử một người đàn ông giết một người đàn ông
đồng tính ái chỉ vì anh chàng này khoác lác rằng người đàn ông kia phải
lòng anh ta.
Tôi đặt tờ báo xuống. Connie bước vào đỡ thầy nhổm dậy.
"Để con giúp thầy nhé?" Tôi hỏi.
Một thoáng im lặng. Thầy ngước mắt nhìn chị Connie và nói: "Chị chỉ cho
anh ấy cách làm".
"Vâng, thưa cụ", chị Connie khẽ gật đầu.
Theo lời chỉ dẫn của Connie, tôi cúi người, vòng hai cẳng tay dưới nách
kéo thầy về phía mình, làm như kéo một vật nặng từ dưới hố lên. Tôi thẳng
người nhấc bổng thầy. Thông thường khi bạn kéo một người đứng dậy, tay
của họ bám chặt vào bạn. Nhưng thầy Morrie đã không còn đủ sức làm vậy.
Tôi có cảm giác mình đang nhấc một bao cát vô tri vô giác. Đầu thầy gục
vào vai tôi, thân thể ẩm ướt của thầy võng xuống như muốn rút khỏi vòng
tay tôi.
"A... a... a...", thầy rên khe khẽ.
"Con xin lỗi", tôi nói.
Ôm thầy trong lòng, tôi cảm giác nhu mình sờ được vào thần chết đang ẩn
náu trong cái thân hình quắt queo. Đặt thầy ngồi trở lại ghế lăn, sửa cho đầu
thầy đặt ngay ngắn trên gối, sống lưng tôi ớn lạnh vì hiểu rằng thời gian đã
hết.
Và tôi phải làm gì đó.
Năm 1978, khi tôi đang học năm thứ hai, và cũng là lúc mà nhạc disco và
các bộ phim Rocky đang là mốt văn hoá, thầy Morrie tiếp tục giảng môn xã
hội học. Mỗi tuần, chúng tôi phải nghiên cứu cách thức giao tiếp giữa các
nhóm sinh viên, cách họ phản ứng lại với sự giận dữ, ghen tuông, sự ân
cần... Chúng tôi thực hành với nhau những đều đã học. Nói cho vui, chúng
tôi giống như những con chuột trong phòng thí nghiệm. Trong những giờ