LỚP HỌC CUỐI CÙNG - Trang 56

Mitch Albom

Lớp học cuối cùng

Biên dịch: HƯƠNG PHONG

PHUƠNG TIỆN NGHE NHÌN

PHẦN HAI

Được khuyến khích bởi sự đón tiếp nồng nhiệt của khán giả, chương trình
Câu chuyện hàng đêm quyết định thực hiện tiếp cuộc gặp gỡ với thầy
Morrie. Trong ngôi nhà của thầy lần này, những người làm chương trình
cảm thấy như đang ở nhà mình, đặc biệt là Ted Koppel. Ông này không còn
bị thầy Morrie căn vặn trước khi chấp nhận tham gia chương trình. Câu
chuyện giữa hai người thân mật hơn. Họ kể cho nhau thời ấu thơ của mình:
Ted lớn lên ở England còn thầy Morrie sinh trưởng trong khu Bronx. Bữa
nay, thầy Morrie mặc chiếc áo dài tay màu xanh đa trời. Lúc nào ông cũng
cảm thấy lành lạnh trong người, mặc dù nhiệt độ trong phòng trên hai chục
độ. Koppel cởi áo vét, chỉ mặc mỗi áo sơmi thắt cà vạt trong khi ngồi
phỏng vấn. Tôi có cảm giác thầy Morrie đã bóc đi lớp vỏ hào nhoáng bao
bọc bên ngoài của ông ta.
"Cụ trông còn khoẻ lắm". Koppel mở lời khi máy quay bắt đầu hoạt động.
"Ai cũng nói với tôi như thế cả."
"Giọng của cụ vẫn còn sang sảng."
"Mọi người đều bảo vậy."
Vậy làm sao cụ biết sức khoẻ mình đang đi xuống?"
Thầy Morrie thở dài. "Không ai biết. Ted. Nhưng tôi biết".
Điều này thật rõ ràng khi nhìn thầy nói chuyện. Khác với cuộc phỏng vấn
trước, lần này bàn tay ông không còn đủ sức phác những cử chỉ bổ sung
cho lời nói. Khó khăn lắm thầy mới phát âm trọn vẹn một từ. Chữ l dường
như bị tắc lại trong cổ họng. Không khéo chỉ vài tháng nữa, thầy sẽ không
còn nói được.
"Cảm xúc của tôi như thế nào à?", thầy Morrie trả lời câu hỏi của Ted. "Khi
xung quanh có bạn bè, tôi thấy mình phấn khởi. Tình yêu thương nâng đỡ
tôi. Nhưng không giấu gì anh, cũng có những ngày tôi cảm thấy chán nản.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.