LỚP HỌC CUỐI CÙNG - Trang 98

phòng làm việc, đặt vào giữa đám sách vở, giấy tờ cùng cây dâm bụt trên
bậu cửa sổ. Thật là nét điển hình trong tính cách của thầy khi thấy có điều
triết lý gì đó toát lên từ khung cảnh này.
"Ta đã tóm gọn sự thể trong một câu cách ngôn mới nhất như thế này."
Tôi dỏng tai lắng nghe.
"Khi anh nằm trên giường tức là anh đã chết rồi".
Thầy cười. Chỉ có thầy mới cười được với chuyện như thế.
Thầy vẫn thường nhận được điện thoại từ đám phóng viên chương trình
truyền hình Câu chuyện hàng đêm trong đó có cả Ted Koppel.
"Họ muốn đến phỏng vấn ta một lần nữa, nhưng họ nói họ muốn chờ", thầy
thuật lại.
Còn chờ cái gì nữa? Chẳng phải thầy sắp trút hơi thở cuối cùng sao?
"Có lẽ. Cũng không còn bao lâu đâu."
Xin thầy đừng nói vậy.
"Ta xin lỗi con".
Tôi phát cáu vì người ta muốn chờ đến khi thầy tôi khô héo quắt queo.
Thầy cười xuề xòa:
"Con đừng hậm hực! Có vẻ họ đang sử dụng thầy cho một màn kịch nhỏ.
Tốt thôi! Có lẽ thầy cũng đang sử dụng họ. Họ giúp thầy truyền đạt thông
điệp tới hàng triệu người. Thầy không thể làm được điều đó nếu như không
có họ. Đó là một thỏa hiệp mà!"
Thầy bật ho. Cơn ho bỗng hóa thành tiếng súc miệng khùng khục và mãi
mới kết thúc bằng một cục đờm trên chiếc khăn nhàu nát.
"Dù sao, Mitch con. Ta cũng nên nhắc họ tốt hơn không nên chờ quá lâu vì
ta sắp mất giọng rồi. Khi cái của nợ này - thầy chìa cục đờm ra - đụng phải
phổi là ta không thể nói được lời nào. Ta chẳng thể nói lâu mà không nghỉ
lấy sức. Ta đã hoãn lại nhiều cuộc hẹn, nhiều lắm. Ta yếu quá! Nếu không
thể quan tâm đúng mực tới họ, ta không thể giúp được họ đến nơi đến
chốn".
Tôi nhìn cái máy ghi âm mà cảm thấy tội lỗi, như thể mình đã cướp lấy tất
cả thời gian quý báu còn lại của thầy.
"Chúng ta thôi luôn được không thầy". Tôi rụt rè hỏi. "Thầy mệt quá rồi ạ!"

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.