LỚP HỌC CUỐI CÙNG - Trang 99

Thầy nhắm mắt và lắc đầu. Dường như thầy đang chờ cho cơn đau đi qua.
"Không! Cả thầy và con cần phải tiếp tục". Thầy cương quyết. "Đây là đề
án cuối cùng hai chúng ta làm chung với nhau, con biết đấy!"
Tôi nhớ lại công trình đầu tiên chúng tôi cùng làm với nhau ở đại học - dĩ
nhiên là từ đề nghị của thầy Morrie. Nếu thầy không bảo rằng tôi có khả
năng viết một chương trình danh dự thì có lẽ chẳng đời nào tôi nghĩ đến.
Giờ đây chúng tôi lại bên nhau, lại cùng làm chuyện cũ. Khởi sự bằng một
ý tưởng. Một ông già đang hấp hối nói chuyện với một thanh niên mạnh
khỏe, nhắn nhủ hắn ta phải biết điều gì. Lần này tôi không bị thầy hối thúc
phải hoàn thành mau mau như thuở nào!
"Hôm qua có người hỏi thầy một câu thú vị”. Thầy hồ hởi nói, ánh mắt lướt
qua vai tôi dán vào bức thảm treo tường.
Đó là tấm thảm đề những vần thơ chan chứa niềm hy vọng bạn bè tặng
nhân dịp mừng thọ thầy 70 tuổi: HÃY BÁM TRỤ ĐƯỜNG CHẠY. ĐIỂM
MẤU CHỐT LÀ SỨC SỐNG. MORRIE THÂN VÊU. BẠN MÃI LÀ
TẤM GUƠNG SÁNG CHÓI VỀ TINH THẦN DẺO DAI.
"Câu hỏi đó là gì ạ?" Tôi bồn chồn.
"À, họ hỏi thầy có sợ bị quên lãng sau khi chết hay không".
"Thế thầy có sợ không ạ?"
"Thầy nghĩ mọi người vẫn sẽ luôn nhớ tới mình. Thầy có rất nhiều bạn bè
thân thiết - từng gắn bó keo sơn với nhau. Và tình yêu là thứ giữ cho ta
sống ngay cả khi ta đã từ giã cõi đời”.
Nghe dạt dào như câu thơ: “Tình yêu bảo bọc ta giữa đời".
Thầy nghẹt thở.
"Có lẽ thế thật! Nhưng Mitch này! Tất cả những điều đó hàm ý điều chúng
ta đang làm, phải không? Đã bao giờ con vẫn còn nghe văng vắng tiếng
thầy khi về tới nhà khi ngồi âm thầm một mình, khi thiu thiu trên máy bay,
hay khi đang lái xe?"
"Vâng, có ạ!" Tôi thừa nhận.
"Thế thì con sẽ không quên thầy khi thầy ra đi. Hãy nghĩ tới giọng nói của
thay thì thầy sẽ hiện hữu”.
“Vâng, con sẽ luôn nhớ tới giọng nói của thầy!"

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.