LỚP HỌC CUỐI CÙNG - Trang 100

"Nếu con muốn khóc tí chút thì cứ khóc đi".
Thầy ơi! Thầy vốn luôn khiến con muốn khóc - ngay từ khi con còn là một
sinh viên năm nhất.
"Một ngày buồn bã nào đó thầy sẽ đến bên con".
"Vâng, vâng... Con sẽ chờ thầy..."

"Thầy đã quyết định xong điều thầy muốn khắc trên bia mộ mình”.
Tôi không muốn nghe thầy nói về mộ chí.
"Tại sao vậy? Nó làm con khó chịu hả? Thế thì thôi không nói về nó nữa
vậy!"
"Không, không ạ! Con muốn nhìn thẳng vào nó. Thầy đã quyết định điều gì
rồi ạ?"
Thầy liếm môi:
"Thầy đang nghĩ đến dòng chữ này: Một Nhà Giáo Tận Tụy Đến Phút
Cuối".
Thầy chờ trong khi tôi cảm thụ.
Một Nhà Giáo Tận Tụy Đến Phút Cuối
"Con thấy có được không?" Thầy gặng hỏi.
"Vâng, rất tuyệt ạ!"

Tôi yêu quý cung cách thầy Morrie bừng sáng khi tôi bước vào. Thầy hay
phấn khởi như thế với bất kỳ ai. Tôi biết chứ! Nhưng tài năng tuyệt vời của
thầy thể hiện ở chỗ nó khiến cho mỗi người mỗi cảm thấy nụ cười thầy
dành cho mình có nét độc đáo riêng biệt, không thể lẫn lộn vào đâu.
"Hà, hà... anh bạn bồ tèo của tôi đây rồi" - thầy thường đón tôi với cung
giọng khàn khàn cao vút. Nó không đơn thuần dừng lại ở lời chào đon đả.
Khi thầy ở bên ai là thầy thật sự hướng toàn tâm toàn ý vào người đó. Thầy
nhìn thẳng vào mắt họ, lắng nghe như thể họ là người duy nhất trên thế
gian. Con người chúng ta ắt sẽ thuận hòa biết chừng nào, nếu như chúng ta
đều bắt đầu mỗi ngày theo cách này - thay vì kiểu ậm ừ dấm dẳng của
người bồi bàn, của anh tài xế tắc xi, hay của ông thủ trưởng.
"Thầy tin tưởng hoàn toàn vào sự hiện diện. Có nghĩa là ta phải thật tình ở

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.