LỘT XÁC ĐỂ TRỞ THÀNH NHÀ ĐẦU TƯ GIÁ TRỊ - Trang 62

mắt bà và hỏi sẵng, “À, Warren bảo với tôi là bà bán thảm. Bà có thể để giá tốt
cho tôi không?” Đôi mắt bà nhướng lên, “À há,” Bà đáp. “Cậu có phải khách
hàng thật không, hay cậu chỉ muốn nói chuyện phiếm như mấy người khác?”

Trong giây phút ấy, tôi có thể thấy vì sao Warren rất tán thưởng bà. Bà hoàn

toàn vì công việc, mọi lúc, và bà hoàn toàn bộc trực. Bà đã cố nghỉ hưu ở tuổi 95,
nhưng rồi lại sớm trở lại làm việc. Phương châm của bà là: “Bán rẻ, nói thật, và
không lừa gạt ai”. Cũng như tôi muốn hình mẫu Warren Buffett cho đời mình,
đây là mẫu người mà ông muốn làm mẫu cho cuộc đời của ông. Qua nhiều thập
niên, ông đã tạo nên môi trường này. Tôi chỉ vừa bắt đầu xây dựng môi trường
của tôi, và tôi đang học hỏi để hiểu những loại người nào nên hiện diện trong môi
trường ấy.

Cuộc gặp thứ hai là với chính ông, bằng xương bằng thịt, không lâu trước

giờ khai mạc cuộc họp thường niên. Tôi đang trên đường vào toilet và gặp một
người đi ra, không ai khác ngoài Warren. Ông mỉm cười với tôi và bảo, “Tôi luôn
căng thẳng trước những chuyện thế này”. Và rồi ông bước đi.

Khi tôi gặp Buffett bằng xương bằng thịt, lúc còn là một sinh viên Harvard,

tôi chẳng buồn nghe ông phát biểu. Giờ chỉ gặp ông đi ra từ toilet, tôi đã sung
sướng đến run người!

Với thành công ông đạt được, tôi cứ ngỡ ông sẽ là một người xa cách. Tôi

chưa từng nghĩ ông có thể thân thiện và gần gũi với một người hoàn toàn xa lạ
như tôi. Thậm chí từ cuộc gặp gỡ chớp nhoáng này, tôi có thể thấy được tấm lòng
của ông dành cho các cổ đông của mình. Xuyên suốt cuộc họp, tôi có thể thấy
ông rất dung dị, không hoa mỹ, không ra vẻ. Ông đơn giản chỉ là chính ông.

Được Robbins và Buffett truyền cảm hứng, tôi bắt đầu cảm thấy mình có cơ

hội. Thay vì thấy mọi cánh cửa đã khép lại, tôi bắt đầu nhận ra mình có thể tiến
lên. Tôi đã quá si mê đầu tư giá trị đến nỗi mong đợi có ai đó thuê tôi làm một
nhà phân tích cổ phiếu. Nhưng tôi vẫn không kiếm được việc.

Rồi, đột nhiên, bố tôi gọi từ nhà ở London và đề nghị tôi quản lý tiền cho

ông. Thời điểm đó là năm 1996. Vào lúc ấy, ông có lẽ là người duy nhất tin tưởng
tôi, không màng đến vết nhơ mang tên D. H. Blair. Sinh ra ở Israel trong một gia
đình người Đức tị nạn, bố tôi, Simon Spier, đã sáng lập một công ty nhỏ nhưng
thành công, Aquamarine Chemicals, chuyên buôn bán và phân phối sản phẩm
bảo vệ hoa màu. Ông đã thấy niềm đam mê vô cùng tận của tôi với đầu tư, và ông

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.