LỮ ĐOÀN MÔNG ĐEN - Trang 109

Nghĩ tới đây, Định lại hình dung ra Liên. Gương mặt của Liên thì đã in rõ
vào ký ức của chàng rồi, nên chàng chỉ bấm nút như vặn máy vô tuyến
truyền hình là thấy mặt Liên ngay.

Liên đẹp kinh hồn, và nếu không có gì xảy ra, rất có thể chàng đã si Liên
thật sự. Vì một tuần sau đó chàng bận công tác, buổi đầu phải làm việc cho
đắc lực mới xong nên chàng tới lui với Liên, mà tai hại hơn nữa là Liên lại
tự động dâng mình.

Ấy, Liên cũng là nạn nhơn của tự ái, của bọn mày râu. Dễ ăn quá thì không
ai muốn ăn hết. Định đã bị xúc động trước nhan sắc của nàng, rồi sau khi ý
thức về tuổi tác của nàng, vẫn còn hãnh diện mà tán tỉnh nàng chớ không bị
mặc cảm với những người xung quanh.

Chỉ vì Liên bấn loạn việc nhà, lo tìm phương thoát chớ không lo bận yêu
đương, nên không làm gì cả để khuyến khích chàng, rồi sau đó nó còn làm
việc động trời khiến chàng suýt mang hại, không thôi thì...

Định đã muốn nổi khùng lên vì mỏi mòn trông đợi.

"Tại sao Lan không đến chơi ? Nó đã thiết tha xin phép trở lại kia mà!
Nhưng a...ha...ha...Tại sao nó lại đến ? Nó chỉ xin phép để tỏ cảm tình hầu
coi cho đẹp thôi. Có thể rồi nó cũng sẽ đến, nhưng lâu lắm, khi nào bạn bè
của nó kẹt hết, nó buồn quá ghé bậy đây giây lát, chớ nó đến để làm gì ?
Không, nó không có lý do để mà đến. Mình đợi nó thật giống thằng cha ấp
cây đợi thỏ!"

Những ý nghĩ trên đây thúc giục Định trở lại vũ trường Eldorado. Chàng sẽ
đầu hàng vô điều kiện người đẹp, thú thật cái món quà chàng đã từ chối ấy,
giờ chàng cần nó cho đến quýnh lên rồi. À, mà phải nói rõ là món quà nào,
bởi có hai món, không nên để Liên ngộ nhận, càng không nên để Liên có

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.