LỮ ĐOÀN MÔNG ĐEN - Trang 188

Sở dĩ chàng muốn yêu Lan là tại con người như vậy, kẻ khô cằn nhứt cũng
cần một chút xíu tình cảm cho nó đẹp cuộc đời vậy thôi, chớ Lan nó bị
dâng, hoặc tự dâng nó sẽ giống hệt Thu Mai thì không còn gì là thơ mộng
cả. Đối với Định, "Tình Yêu" chỉ là một ảo tưởng, nhưng mà là một ảo
tưởng rất cần thiết, không có không xong.

Nhưng chính vì nó là ảo tưởng nên không cần phải mệt vì nó.

Chàng ngỡ mình đã gặp "Tình Yêu" tức là đã tin tưởng rằng có "Tình Yêu"
thật sự trên đời nầy, nhưng không tin lắm.

Tình yêu cũng như là một tín ngưỡng tôn giáo, con người phải tự nhiên mà
có tín ngưỡng, hoặc phải được giáo dục để có tín ngưỡng, hay bị hoàn cảnh
điều kiện khách quan cho họ tín ngưỡng một cách đột ngột mà Định thì
không ở trong ba trường hợp ấy.

Chàng bỗng đâm sợ Lan. Hình như là nó thoáng thấy được con người thật
của chàng là như vậy hay sao không rõ mà nó bắt chàng một thời hạn suy
nghĩ có 48 tiếng đồng hồ, tức quá ngắn ngủi không đủ đâu vào đâu cả.

Thật ra thì thời hạn ấy quá đủ, mà năm phút cũng quá đủ bởi nó đã sẵn sàng
đền đáp ơn nghĩa và yêu cầu chàng sòng phẳng thì chàng đâu có phải giả
dối với nó, hoặc suy nghĩ lâu cho mất công. Dầu sao, chàng cũng được kia
mà. Có lẽ nó để cho chàng có thì giờ để mà dám "Không" giả dối.

"Ừ. Không" giả dối với phụ nữ, coi vậy mà cũng khó dám lắm chớ không
phải chơi đâu. Đó là thói quen thâm căn cố đế của đàn ông, nếu không nói
là bản năng của họ. Họ nịnh phụ nữ một cách tự nhiên, như là thở, mà họ
tán tỉnh những cô gái mà họ khinh cũng một cách rất tự nhiên, như là trước
khi ăn phải uống "áp-bê-ri-típ" để khai vị vậy.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.