LỮ ĐOÀN MÔNG ĐEN - Trang 237

bằng rèm trúc để tự nhiên không sơn màu mè cho bên ngoài, dưới đường,
không ai chú ý.

Thiếu tá Bân ngồi đưa lưng ra cửa sổ ấy, đang xem một bức thơ hay một
văn kiện gì viết tay trên một tờ giấy nhỏ mà ông cầm, nhưng tay cầm giấy
lại nghỉ trên mặt bàn.

Ông ta không ngước lên, ra hiệu cho Định ngồi trên một chiếc ghế Macadi
đặt trước bàn viết mà khi nãy Định không thấy.

Thiếu tá Bân trạc ba mươi, nước da ngăm ngăm đen và khá bảnh trai, Định
đoán rằng ông ta chỉ là Thiếu tá giả định, và cái tên Bân của ông ta chưa
chắc là tên thật bởi ông ta là người miền Nam mà người miền Nam ít khi
đặt tên Bân lắm, bởi trong ngôn ngữ miền Nam, Bân không có nghĩa là gì
cả.

Ông ta đeo kính trắng và Định lại đoán rằng đó là loại kiếng trung lập,
không công phạt, chớ không phải kính cận thị.

Những người quá trẻ tuổi mà giữ chức vị cao rất thích đeo loại kiếng nầy
để lấy một bề ngoài đạo mạo, chững chạc khi nào phải chung đụng với ai.
Nhưng về nhà hoặc đi chơi họ vội gỡ kính ra liền vì dầu thủy tinh có trong
suốt như mắt mèo, kiếng cũng làm mắt họ mệt phần nào.

Định không biết làm gì, ngồi đó mà quan sát thượng cấp của chàng và nghĩ
ngợi bâng quơ.

Tờ giấy chỉ to bằng hai bàn tay thôi, có viết chữ nhỏ bao nhiêu cũng đọc
hai phút là xong, thế mà Thiếu tá Bân để cả buổi mà nghiền ngẫm nó, làm
như là muốn học cho thuộc lòng.

Định đã bắt đầu bực mình. Rồi chàng nổi dóa lên, định nện cho hắn một

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.