LỮ ĐOÀN MÔNG ĐEN - Trang 259

Chàng đi bậy trên hè phố, hoặc nằm nhà để nhai mối sầu của chàng một
mình.

Trong thành phố có một người thứ nhì cũng nhai một mình mối sầu của
nàng. Nhưng nàng được nhớ nhung, được hy vọng mong manh, dễ chịu
hơn chàng biết bao. Chàng thì chàng thấy cái gì quanh chàng cũng đã sụp
đổ hết cả rồi. Quanh chàng là một khoảng không minh mông và khô cằn.

Chàng đã quan niệm đúng về sự đau buồn. "Được" đau khổ vì tình, thú vị
không biết bao nhiêu. Sự trống không nầy mới đáng ghê rợn.

Khi Định mở cửa ra thì chàng thấy sau cánh cửa một tờ giấy tập học trò xếp
làm thơ, có lẽ người viết thơ đã nhét thơ qua lá sách cửa cho nó rơi xuống
gạch bên trong.

Chàng đoán biết đó là thơ của ai rồi, uể oải mở giấy ra và thấy mấy dòng
chữ viết vội vàng sau đây:

Mấy bữa rày sao anh biệt dạng vậy? Bộ gặp con nào rồi đó hả? Chiều nay
em sẽ đến để đi ăn cơm với anh, anh trốn luôn thì biết em.

Lan

Định thở dài nhét thơ vào túi quần chỉ khép cửa lại mà không khóa, rồi vào
trong sửa soạn để đi tắm.

Sao mà chàng nghe mệt nhọc trong người ghê đi, như là muốn đau ốm gì
ấy. Nghị lực hình như cũng rất cần để nâng đỡ sức lực hay sao, mà kể từ
phút mà chàng nghe cuộc đời không còn nghĩa nữa, chàng hết muốn cục
cựa, hết muốn... ơ... hết cả muốn tắm nữa.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.