LỮ ĐOÀN MÔNG ĐEN - Trang 42

của nó vào cho nó, ông ta làm không được.

Ăn mặc xúng xính, xung xình và kỳ dị như vậy mà nó vẫn đẹp không chỗ
chê.

Phải mà! Nó thừa tự nhan sắc của một người đàn bà mà có lẽ năm mươi
năm trước đã là hoa khôi Sài Gòn. Còn cha nó cũng đẹp trai lắm mới được
mẹ nó.

Chàng đứng đó mà ngắm con bé, nghĩ lung tung về bước lỡ lầm của nó, tự
hỏi không biết đó là bước đầu hay bước thứ mấy, và nó sẽ ra sao, về sau
nầy.

Mối thắc mắc lớn nhứt của chàng là cái điểm nó không chịu tiết lộ cho chị
nó biết, xem nhơn tình của nó là thằng nào. Một người anh em cô cậu
chăng ?

Định nghe đói ghê lắm, nên đi lấy rê-sô nấu nước hầu pha cà phê để ăn với
bánh mì nướng. Giờ cũng đã ba giờ sáng rồi thì không còn ngủ nữa được,
vả lại, chỗ đâu mà ngủ? Vậy ăn điểm tâm luôn cho xong, nhứt là để nhờ
chất cà phê mà gượng gạo cho khỏi bơ phờ.

Bỗng chàng lỡ tay đánh rớt xoong nhôm xuống gạch kêu cái rổn, khiến
chàng giựt nẩy mình, không phải vì yếu bóng vía, nhưng vì đã vô tình phá
cho con bịnh mất nghỉ ngơi, chàng làm công việc nầy, tại buồn ngủ, chỉ nơi
đó mới có cái "bơ-ri" điện độc nhứt trong nhà chàng.

Sợ hãi, đang ngồi chồm hổm dưới gạch, chàng len lén bước lên nhìn con
bịnh thì thấy quả nhiên nàng giựt mình thức dậy.

Nàng nhìn cái trần lạ bằng đôi mắt ngạc nhiên giây lát rồi nhớ lại mọi việc,
nàng quay sang để tìm cái nguồn của tiếng động và bốn mắt gặp nhau.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.