LỮ ĐOÀN MÔNG ĐEN - Trang 481

Nàng ôm lấy đầu rên rỉ:

- Trời ơi! Chết tôi rồi! Chết anh Định rồi.

Thương ai không bằng thương mình. Lan nghĩ đến nàng trước rồi mới nghĩ
đến Định, qua lời kêu than ấy.

Người khách báo tin dữ lại nói:

- Chiếc xe nầy để đây sẽ mất, bởi không chắc cô ở đây mãi để giữ nhà giữ
cửa cho anh ấy. Tôi là bạn của anh ấy cô đã biết, khỏi phải chứng tỏ gì nữa.
Tôi lấy xe hơi tôi cất, ngày sau anh ấy ra, tôi sẽ trả lại.

Lan không ừ hử gì hết, mắt trông vào khoảng không, đi vắng từ lâu rồi.
Người ấy cũng chẳng thèm đợi ý kiến của nàng, cứ ra mở cửa xe rồ máy rồi
dông đi.

Lúc giao râu giả cho người nầy cất, Định đã giao luôn chìa khóa xe cho y.

Số xe nầy lát nữa đây, sẽ được gỡ, được thay vào số ẩn tế, sung vào kho xe
của sở. Nhưng Định đã được đền bù rồi thì không có gì không ổn trong vụ
cướp xe nầy, nói là cướp xe thì đúng hơn.

Lan chết lặng như vậy mãi cho tới lúc ngoài kia trời sáng trưng, nàng mới
đi vào trong, nằm lăn ra mà khóc.

Trận khóc của nàng chia ra làm hai giai đoạn. Trong tiếng đồng hồ đầu,
nàng khóc thương phận mình, thật là phận bạc, gặp ngay trong đầu đường
đời với ông Mạnh, giờ làm lại cuộc đời, cũng gặp rủi ngay trên bước thứ
nhứt.

Sau đó, nàng khóc thương bạn khi nhớ lại mấy ngày yêu đương cuối cùng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.