LŨ MỤC ĐỒNG - Trang 20

Trong những ngày ấy thằng bé đã làm quen với người Gitan, người

Cosaque và ông bạn già Dadi. Đó là những cái tên mà chúng tôi đã đặt cho
họ. Người Gitan không phải là dân di-gan, nhưng được đặt tên như thế vì
nước da bánh mật, mái tóc đen nhánh và khuôn mặt nhìn nghiêng như diều
hâu. Nguyên nhân có biệt danh này trước hết là do anh ta ở trong một chiếc
Hotchkiss cũ mèm màu đen đậu trên quảng trường, và kiếm sống bằng cách
biểu diễn ảo thuật. Còn người Cosaque, anh ta là một người ngoại quốc, diện
mạo như người Mông Cổ, lúc nào cũng trùm lên đầu một cái mũ lông lùm
xùm khiến anh ta trông như con gấu. Người Cosaque chơi đàn xếp ở trước
các quán cà phê, thường là vào buổi tối, vì vào ban ngày thì anh ta xỉn quắc
cần câu.

Nhưng người mà Mondo thích hơn cả là ông già Dadi. Vào một hôm,

khi thằng bé đi dọc theo bãi biển, nó nhìn thấy ông ngồi bệt dưới đất, trên
một tờ giấy báo. Ông già sưởi nắng mà không buồn chú ý đến người qua lại.
Mondo thấy tò mò vì chiếc va li nhỏ bằng các-tông màu vàng có đục lỗ mà
ông già đặt dưới đất, bên cạnh mình, trên một tờ giấy báo khác. Ông Dadi có
vẻ dễ mến và trầm tĩnh, nên Mondo không cảm thấy sợ. Nó lân la lại gần để
nhìn chiếc va li màu vàng, rồi hỏi ông già:

— Trong va li của ông có gì thế ạ?

Ông già hơi mở mắt. Không nói không rằng, ông đặt cái va li lên đầu

gối và mở he hé nắp. Ông nở một nụ cười bí ẩn trong lúc luồn tay vào bên
dưới nắp va li, rồi lôi ra một cặp chim bồ câu.

— Chúng đẹp quá. – Mondo nói. – Chúng tên gì vậy ông?

Già Dadi vuốt ve lớp lông của hai con chim, rồi đưa chúng sát lại gần

má mình.

— Thằng nhóc này là Pilou, còn con bé này là Zoé.

Ông già giữ hai con chim trong tay, và dịu dàng áp chúng vào mặt

mình. Ông nhìn xa xăm với đôi mắt long lanh nhạt màu đã không còn tinh
anh.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.