LŨ MỤC ĐỒNG - Trang 88

hăng hất tung những mảnh sắt vụn trên khung trần. Các bản sắt va vào nhau
tạo nên một bản nhạc dị thường, và Lulalby đứng bất động một lúc để lắng
nghe. Đó là một bản nhạc lạ lùng, nghe như thể tiếng kêu của bầy nhạn biển
và lời thì thầm của những ngọn sóng, một bản nhạc siêu thực và chẳng có
chút nhịp điệu gì, mà lại khiến ta phải rùng mình. Lullaby bắt đầu bước. Dọc
bờ tường bên ngoài có một con lộ nhỏ băng qua bụi rậm, dẫn tới một cầu
thang đã hư hết một nửa. Nó leo lên mái bằng, nơi ta có thể nhìn thấy biển
qua một lỗ hổng. Lullaby ngồi xuống, đối diện với đường chân trời, dưới
ánh nắng, và ngắm biển cả. Rồi, nó nhắm mắt lại.

Lullaby bất giác rùng mình. Hình như có ai đó đang tới. Không có âm

thanh nào ngoài tiếng gió đập vào những tấm sắt trên trần nhà, nhưng nó vẫn
cảm nhận được mối nguy hiểm. Quả nhiên, phía bên kia toà nhà, trên con
đường nằm giữa những bụi cây ngấy, ai đó đang đi tới. Đó là một người đàn
ông, bận quần vải xanh và khoác một chiếc áo gió, gương mặt đen sạm vì
nắng, tóc tai rối bù. Lullaby tựa vào tường, bất động, tim đập thình thịch, hy
vọng gã không nhìn thấy nó. Người đàn ông bước rất khẽ, thỉnh thoảng dừng
lại như đang tìm một thứ gì đó. Rồi chẳng rõ vì sao, nó hiểu ngay là gã đang
tìm mình, vậy là nó nín thở, để gã không nghe thấy. Nhưng đi được nửa
đường thì gã bỗng ngước lên và nhìn cô gái trẻ. Đôi mắt màu xanh lục của
gã sáng một cách kỳ lạ giữa gương mặt sẫm màu. Rồi, không vội vàng gì, gã
bắt đầu bước về phía cầu thang. Đã quá muộn để Lullaby leo xuống; ngay
lập tức, nó nhảy qua lỗ hổng và trèo lên mái nhà. Gió thổi mạnh đến nỗi suýt
nữa thì nó ngã nhào ra sau. Rồi nó chạy, nhanh hết sức có thể, qua đầu bên
kia của mái nhà, tim đập thình thịch trong lồng ngực. Nó nghe cả tiếng bước
chân của mình đang vang khắp căn phòng lớn bên dưới. Khi tới được đầu
bên kia, nó dừng lại: trước mặt là một hố lớn ngăn cách nó với thành vách
đá. Nó lắng tai nghe ngóng chung quanh. Vẫn âm thanh của gió giữa các
tấm sắt trên trần nhà, nhưng nó biết người đàn ông lạ mặt đang ở cách đó
không xa; gã đang chạy trên con đường giữa những bụi cây, vòng quanh căn
nhà để đón đầu nó. Lullaby liền nhảy xuống. Mắt cá chân bên trái của nó bị
trặc khi rơi xuống mặt nghiêng của vách đá, và ngay lập tức nó cảm thấy
một cơn đau nhói lên; nhưng nó chỉ hét: “A!”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.