LỮ QUÁN GIẾT NGƯỜI - Trang 133

Minh Quân & Mỹ Lan

Lữ Quán Giết Người

Chương 14

Mary vẫn vừa đi vừa miên man suy nghĩ. Nàng nhớ lúc trước mẹ nàng vẫn
bảo: "Lòng mình khó mà thỏa mãn" và nhất là cái câu: "Khi người đàn bà
làm việc cho người khác, vì người khác thì họ dễ vui, dễ yên ổn trong lòng,
nhưng khi họ làm cho chính họ thì..." Mary không phải hạng người ích kỷ,
nhưng bây giờ thử hỏi nàng có ai đâu để mà làm vui, mà sống vì người ấy,
cho người ấy?

Nàng chỉ còn có đất đai, làng mạc để bám víu, biết làm sao? Chả nhẽ nàng
đi tu? Không, Mary biết rõ nàng: nàng không phải là thứ người có thể quên
mình tới mức ấy. Các vị nữ tu khả kính nhưng không thể có nàng trong số
ấy. Nàng ham hoạt động, thích vươn vai thở mạnh và khi vui nàng muốn
cười to. Nàng muốn có bạn xung quanh, gà, vịt, ngựa bò, cỏ cây, sông suối,
nếu không có ai gần gũi thì các sinh vật ấy cũng đủ vui rồi, và khung cảnh
quen thuộc của Helford cũng là quá đủ cho một cô gái đã nếm nhiều gian
khổ trong những ngày qua!

Mary cố quên, cô không cho mình nghĩ đến Jean Merlyn, chàng trai bướng
bỉnh, ngang tàng đã gieo vào tâm hồn nàng mối tình đầu thắm thiết. Chàng
trai đã vì nàng, trở lại nhà thờ lần thứ hai trong đời, đã làm những điều...
Không! Chỉ nguyên mỗi việc anh ta vào nhà thờ quì xuống cũng đủ làm
Mary thấy mềm lòng, huống chi... Ra ÁI TÌNH có thật, không phải là thứ
chuyện vớ vẩn với cái bề ngoài mà cô đã từng mỉm cười chế giễu các bạn
ngày xưa. ÁI TÌNH cao quí ở chỗ đổi khác con người, làm họ trở thành tốt
hơn, hay hơn, nhất là... họ biết quên mình!

Ta sẽ nhớ anh ấy suốt đời! Ta sẽ yêu anh ấy suốt đời, nhưng nếu anh ấy

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.