LỮ QUÁN GIẾT NGƯỜI - Trang 141

- Em liều lắm. Em chắc đâu rằng...
- Em tin anh, em đã nhìn kỹ mắt anh... và... và những hành động vừa qua
của anh chứng tỏ em không nhầm lẫn...
- Cảm ơn em! nhưng em yêu anh hơn cả Helford được sao, hở Mary?
- Đừng bắt em trả lời câu hỏi đó. Em biết chỗ của em là bên cạnh anh từ
phút nầy đây!
- Phải! Rồi chúng ta sẽ trở về Helford một ngày sắp đến. Và mỗi năm khi
xuân về hay hè đến, em thấy nhớ Helford, ta lại về chơi vài tuần lễ trước
khi ta có thể về luôn. Em chắc hài lòng?
Mary gật đầu, nụ cười rạng rỡ trên môi, nàng tựa vào người yêu tin tưởng
và phấn khởi.
Jean chợt hỏi:
- Em định đến nhà thờ nào đây chớ?
- Cứ đi, đến chỗ nào có nhà thờ mà chả đuợc...
- Anh cứ tưởng em đòi về tận nhà thờ Helford kia đấy chứ! Mary! Em tiến
bộ quá rồi!
- Còn anh, anh cũng đáng khen lắm đó, Jean ạ!
- Em khen anh? Về cái gì đây?
- Về chuyện anh đến nhà thờ lần thứ nhì, tự ý...
- Tưởng gì, anh đang ngán phải đến lần thứ ba, nhất là đến với một người
con gái là... em.
- Thế nghĩa là anh không thể... vậy thì, em xuống đây vậy, nhé?
Mary nói và dợm bước xuống. Jean vội vàng ngăn lại:
- Ấy chớ! Van em, đừng bỏ anh côi cút một mình, anh không thể sống thiếu
em, kể từ sáng hôm nay...
Đôi bạn hồn nhiền như hai đứa trẻ, cất tiếng cười vang.
Đồng hoang rực rỡ dưới nắng ấm. Hương xuân man mác quyện trong bầu
không khí tinh khiết trong lành, hương xuân vây phủ quanh họ. Vó ngựa
nện đều trên đường vắng, đưa họ tiến lên trong im lặng.
Cả hai cùng cảm thấy một niềm hân hoan, ngây ngất tuyệt vời làm cho họ
không dám mở lời, tuy họ đang có nhiều, rất nhiều chuyện để nói với nhau
nhưng họ sợ cất tiếng lên Hạnh Phúc sẽ giật mình, vỗ cánh. Mary ngờ ngợ,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.