LỮ QUÁN GIẾT NGƯỜI - Trang 140

đang chọn sự vất vả, vì em, và anh không muốn em phải chia sẻ sự vất vả
đó. Chỉ còn cách em về Helford đợi anh...
Jean cúi xuống vòng tay ngang lưng Mary, định hôn từ biệt nàng, Mary đẩy
ra, giọng cương quyết:
- Jean! Tôi hỏi anh và nhân danh Đấng tối cao, anh hãy trả lời thành thật:
anh có yêu tôi không?
- Trời ơi, còn phải hỏi. Không yêu em, giờ nầy anh vẫn ngủ khò ở trong
chòi... Ai đủ quyền lực bắt anh phải bỏ Trewarthat đi nơi khác kiếm tiền?
Kiếm tiền để làm gì chứ? Em biết rõ mà!
- Vậy thì, em lên xe với anh đây. Em sẽ chia sẻ mọi cực nhọc với anh...
Mary nói và bước lên xe. Jean há miệng ra, trố mắt kinh ngạc:
- Mary! Chớ có quá rồ. Đừng bỏ chỗ an lành. Anh sẽ trở lại mà!
- Nầy! Hãy nghe em nói. Nếu anh định cùng em chung sống thì quyết định
từ bây giờ. Bằng không hãy đi đi! Đi luôn đừng bao giờ tìm em ở Helford
hay bất cứ đâu nữa. Em đợi anh trả lời đây!
Nàng phóc xuống đất, hai tay chống vào cạnh sườn, chờ câu trả lời với bộ
dạng thách thức, giận dữ.
Jean mỉm cười, không trả lời mà lại nói:
- Nhưng em nhớ: chúng ta chưa về Helford được lúc nầy, em chịu nổi
không?
- Hãy trả lời câu em hỏi...
Jean che mắt nhìn mặt trời chói chang, cao giọng:
- Trưa rồi, hãy lên xe, anh trả lời sau!
Jean cúi xuống, cất viên đá chêm bánh xe và đưa tay đỡ Mary. Cô gái bước
lên, ngồi cạnh người yêu. Jean trao cương ngựa cho cô gái. Họ nhắm hướng
sông Tamar tiến tới.
Hai người im lặng hồi lâu. Jean quàng tay lên vai bạn, khi anh sờ vào mặt
Mary, anh cảm thấy tay mình nong nóng và ướt đẫm. Jean hốt hoảng kêu
lên:
- Mary! Em khóc hở? Em hối hận đã lên xe với anh ư? Vậy thì anh xin đưa
em trở lại...
- Không, em không hối hận! Chính em tự nguyện theo anh.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.