LỮ QUÁN GIẾT NGƯỜI - Trang 138

- Nhưng đất ở vùng đó xấu và đen...
- Kể gì màu đen hay trắng? Bùn sình trong đồng hoang cô sống lâu nay
trắng lắm đó sao? Mà ngay trong chuồng lợn của cô ở Helford, sau khi mưa
không đen, hẳn?
- Hôm nay anh nói chuyện điên ghê, Jean ạ !
- Làm sao tôi có thể tỉnh táo được, hở Mary? Khi mà cô đứng đó, tựa vào
ngựa của tôi, mái tóc rối tung lẫn vào bờm ngựa... và tôi, tôi biết rằng chỉ
chốc lát đây hai ta đã mỗi người mỗi nẻo: tôi ngược bắc, cô xuôi nam. Tôi
lên đồi hoang lạnh trơ trọi, còn cô, cô trở về nhà ông Bassat uống trà trong
phòng ấm !
- Vậy thì anh khoan đi đã. Hãy cùng tôi về North Hill rồi tính sau...
- Đừng xui dại tôi nữa, Mary! Cô muốn tôi ngồi uống trà với ông tòa và để
lũ con ông ngồi lên nũng nịu ư? Thôi đi! Tôi không thuộc vào lớp người
đó.
- Cả em nữa, em cũng thế, Jean!
Mary nghẹn ngào như sắp khóc, nhưng nàng mím môi lại, cố nén:
- Anh ác lắm, Jean ạ! Trong đời anh, anh có bao giờ thương yêu ai đâu,
nghĩ đến ai đâu...
- Mary! Vậy thì cô không hiểu tôi. Có, tôi có thương yêu, có nghĩ đến một
người, một người đã cảm hóa tôi, khuyến khích tôi, gây cho tôi tin yêu vào
cuộc đời, vào Chúa... nhưng hoàn cảnh không cho phép tôi, tôi biết làm
sao? Rồi một ngày kia...
Jean đến gần Mary, nắm lấy tay nàng, giữ trong hai bàn tay rắn chắc của
mình. Mary gục đầu vào vai Jean nức lên khóc, khóc rưng rức, không
ngừng. Trong đời nàng, đây là lần thứ nhất, từ khi mẹ mất cô gái được khóc
trong vòng tay người mình yêu, khóc trong sung sướng.
Jean lặng lẽ vuốt tóc người yêu, bàng hoàng vì xúc động. Anh kêu lên khe
khẽ :
- Mary Yellan! Hãy hiểu cho anh...
Mary ngẩng đôi mắt đẫm lệ nhìn Jean:
- Anh lúc nào cũng muốn đi, đi, đi mãi...
- Không hẳn thế... nhưng vì em, anh đã bắt đầu nghĩ đến tương lai, một mái

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.