LỮ QUÁN GIẾT NGƯỜI - Trang 55

nàng là nguồn sông Fowey. Phải tránh nơi đó, vì mặt đất quanh đó rất dễ
lún sâu.
Vòng phía trái, Mary thận trọng mỗi bước chân. Khi cô xuống đến đồng
bằng, bỏ sau lưng ngọn Brow Willy uy nghi, cô độc thì sương mù và bóng
đêm đã ngự trị khắp nơi, làm nàng không sao tìm ra phương hướng.
Nàng cố trấn tĩnh tìm lối về nhà. Quấn chặt khăn quàng và kéo váy lên cao
Mary bước nhanh. Bỗng nàng bị con suối chắn ngang, lúc đi đâu có suối?
Nàng biết mình lạc đường rồi nhưng vẫn can đảm lội qua, nước lên tới gối.
Nàng cho là mình rất may, vì suối không sâu hơn. Mặt đất cao dần; Mary
yên lòng bước tới...
Đường như dài bất tận, dẫn đến một ngã rẽ về phía phải. Cỏ mọc um tùm
chứng tỏ ít người qua lại nhưng cũng có vết xe ngựa.
Bớt lo lắng, nàng mới thấy mệt lử, cô gái lầm lũi bước, tim đập rộn ràng,
hơi thở hổn hển. Nàng nôn nả mong thấy ống khói của lữ quán Giao Mai,
như mong gặp bạn thân, nhưng một con đường khác nữa băng ngang giữa
lối đi và nàng phân vân không biết nên theo lối nào. Cùng một lúc, có vó
ngựa lại gần. Mary đứng lại giữa đường, chờ đợi. Thoáng chốc, bóng ngựa
rõ dần, có người trên lưng. Người cỡi ngựa có vẻ sợ khi thấy Mary kêu lên:
- Ai đó? Có người phải không?
Rồi nhận ra Mary, ông ta kinh ngạc, hỏi:
- Một phụ nữ? Trời ơi! Bà đi đâu vậy?
Mary nắm cương ngựa:
- Xin ông chỉ giúp đường về, tôi đi lạc...
- Nhưng cô ở đâu? Tôi sẽ giúp cô.
Giọng ông ta chậm rãi, dịu dàng, Mary đoán là một người có thế lực.
- Thưa ông, tôi ở lữ quán Giao Mai...
Lỡ lời Mary chợt hối. Nghe tiếng đó, chắc ông giục ngựa dông thẳng mất?
Người kia im lặng. Mary càng hoảng. Nhưng ông ta lại cất giọng dịu dàng,
không thay đổi:
- Vậy thì cô đang cách đó rất xa. Hiện đây là sườn đồi Hendra...
Ông nhìn chăm chăm cô gái, tiếp:
- Cô kiệt sức rồi. Làm sao đi nổi? Vả tôi cũng không nỡ bỏ cô ở đây một

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.