LỮ QUÁN GIẾT NGƯỜI - Trang 53

cổ kẻ lạ trong đêm... Nàng muốn... nhưng vì dì nàng, nàng đã không dám tố
cáo kẻ bất lương. Thật ghê tởm: Mary là đồng lõa của quân gian? Uống đến
cốc nước thứ hai, Mary lại nhớ mình còn nói dối để cứu Jean, tên trộm
ngựa. Nhục nhã, xấu hổ biết ngần nào?

***

Trưa đó, Joss trở về, được vợ đón ở cửa bằng một tràng dài, tiếng nọ dính
tiếng kia. Mary ngồi yên ngoài vườn. Nàng thấy chẳng việc gì phải chen
vô.
Thỉnh thoảng, Joss gặng hỏi lại đôi câu, giọng bẳn gắt. Rồi ông ta đến cửa
sổ, vẫy nàng, mặt cau có:
- Về đây! Kể đầu đuôi nghe coi. Một con vẹt còn nói rõ hơn dì cô...
Mary bình tĩnh kể lại câu chuyện, trừ chuyện ông tòa hỏi Jean. Sau cùng
Mary nhắc lại lời ông tòa dặn nàng. Joss im lặng nghe, chờ Mary dứt lời,
lão đá cái ghế ra tận cửa, gầm to:
- Đồ hèn! Nó làm gì có quyền xét nhà? Trát tòa gì! Bịa! Vậy mà hai con
ngu cũng để nó vô. Sáng nay mà có tao coi, nó sẽ về North Hill mà ngay vợ
nó cũng không nhận ra và nó sẽ không còn ra người nữa. Đồ chó má! Nó có
quyền sinh sát với ai kìa, chớ tao thì...còn lâu. Rồi nó sẽ van lạy tao cho mà
coi. Chà! Hai con ngu sợ dữ, há? Có ngày tao đốt nhà nó cho coi...
Joss la to đến nỗi Mary tưởng tai mình điếc luôn. Nhưng cô gái không sợ tí
ti nào. Cô biết đó là một cách...để đỡ tức, không có gì nguy hiểm. (Chỉ khi
nào con người nầy thì thầm mới đáng gớm.) Có thể lão đang sợ cũng nên?
Mary lấy làm thú vị và nghĩ đến điều nầy.
- Lấy gì ăn coi! Ta còn phải đi có việc đây. Patience! Câm họng lại, bà khóc
làm ta điên thêm. Mary cô khá lắm. Ta biết ơn cô đó!
- Bộ chú tưởng tôi làm vậy vì chú chắc?
Mary nhìn thẳng vào Joss, hỏi.
- Vì ai thì vì, ta không cần biết. Cắt miếng bánh coi! Đừng nói nhiều.
Xong bữa ăn, Joss ra chuồng ngựa. Mary tưởng lão cỡi ngựa đi, nhưng lão
lại thôi, ra bếp, leo rào và đi bộ, băng qua đồng hoang phía sau, tiến về phía

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.